Bây giờ cô kết hôn, biến thành lớn, cũng cho các em trai em gái tiền mừng tuổi.
Ba đứa nhỏ thu tiền mừng tuổi, vui mừng khôn xiết, động tác thực cẩn thận mà mở bao lì xì, sợ cẩn thận xé rách tiền. Mỗi bao đều hai đồng tiền, tay quá rộng rãi, Giang Quả Quả hoan hô đầu tiên.
Giang Kỳ theo Giang Quả Quả cùng hoan hô, bắt đầu suy nghĩ chờ khi Cung Tiêu Xã mở cửa, liền mua mấy món đồ chơi mới.
Giang Nguyên cũng vô cùng vui mừng, nhưng Giang Nguyên cẩn thận ấn chặt em trai em gái: “Tài thể để lộ !”
Giang Hành bật , cũng lấy tiền mừng tuổi chuẩn từ từ trong túi , một tờ đại đoàn kết.
Tiền mừng tuổi của , giấy đỏ, em trai em gái ghét bỏ, phiết miệng lắc đầu.
Giang Hành rụt tay về: “Thích lấy thì tùy.”
“Có !”
Ba đứa trẻ lập tức duỗi tay đoạt lấy, khi cướp liền khép miệng.
“Thật nhiều nha! Chúng chia thế nào?”
“Một tờ đại đoàn kết là mười đồng tiền, chúng ba , dễ chia.”
Giang Nguyên cùng Giang Kỳ chút khó xử.
Giang Quả Quả hai họ như đang xem kẻ ngốc: “Mười đồng tiền chia đều là ba đồng, cũng , cho nên mới cái gì gọi là tầm quan trọng của việc sách?”
“Vậy em xem nên chia thế nào?” Giang Kỳ phục mà hỏi .
Giang Quả Quả cầm tiền, tay nhỏ quơ quơ: “Chúng mỗi ba đồng tiền, dư một đồng tiền, cho chị dâu nhỏ. Chị dâu nhỏ tiền mừng tuổi, thật đáng thương nha.”
“Cô .” Giang Hành lấy một tờ đại đoàn kết khác, đưa cho Ninh Kiều.
Giang Nguyên, Giang Kỳ và Giang Quả Quả:?
Chị dâu nhỏ đáng thương, đáng thương chính là ba bọn họ!
Ninh Kiều nhận tờ đại đoàn kết, còn một chút ngượng ngùng.
Cô do dự một chút, nhét tay trong túi, cũng nên lấy .
Nghĩ nghĩ, cô đưa một bao lì xì cho doanh trưởng Giang: “Cho .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-om-yeu-trong-nien-dai-van/chuong-199.html.]
“Anh cũng ?” Đến phiên Giang Hành kinh ngạc.
“Tết nhất, cầu may mắn mà.” Ninh Kiều nhẹ giọng , “Không chê ít!”
Cả nhà quanh đống lửa phát tiền mừng tuổi, quân nhân cùng nhà trong khu nhà xem vui vẻ vô cùng.
Một một bao lì xì, ai cũng phần, lúc 30 tết, doanh trưởng Giang cùng vợ thật là hào phóng.
Giang Hành những khác đang bàn tán về bọn họ.
Lúc nắm chặt bao lì xì của Ninh Kiều cho , mở , cũng nỡ mở .
Từ nhỏ đến lớn, ít quan tâm đến cảm xúc của .
Lúc nhỏ, cha còn ở cạnh , cha thì bận, dẫn theo tuỳ quân. Mẹ là mềm yếu, cha nhắc nhở là một đàn ông, chống đỡ cái nhà . Giang Hành vẫn luôn nhớ kỹ, tuổi còn nhỏ mà hề để lộ cảm xúc bên ngoài, bảo vệ như một trưởng thành.
Đến khi hai đứa em trai lượt sinh , còn nhiều sức lực, chăm sóc bọn họ liền trở thành trách nhiệm của Giang Hành.
Sau đó cha hy sinh, cũng rời khi sinh em gái, ông nội đột nhiên bệnh, càng nhiều chuyện để , gánh vác cả gia đình.
Thủ tục nhập học cho em trai em gái, mua đồ dùng học tập, mua đồ tết, phát tiền mừng tuổi, tất cả những chuyện sớm trở thành trách nhiệm của Giang Hành, ai cũng nghĩ tới, khi còn nhỏ cũng lúc yếu ớt, hy vọng bản chăm sóc.
Đã lâu Giang Hành cảm giác cùng các em mặt ông nội chờ mong tiền mừng tuổi. Bởi vì mỗi tới cuối cùng, ông nội cũng sẽ quên, mà cũng sẽ vì mấy việc nhỏ mà so đo.
Tất cả cho rằng đây là đương nhiên, Giang Hành cũng sớm quen.
Ninh Kiều cẩn thận chú ý tới điểm .
Cô cũng chuẩn một phần tiền mừng tuổi cho , giấy đỏ gấp ngay ngắn, , cô gấp nghiêm túc.
Giang Hành cất bao lì xì một cách cẩn thận.
Anh nghĩ, bản vĩnh viễn sẽ mở .
Anh trân quý sự dịu dàng tâm .
—————————
Ninh Kiều phát xong tiền mừng tuổi, khoé mắt liền thấy hai bóng dáng nho nhỏ.
Là Đoàn Đoàn cùng Viên Viên, đang nghiêng đầu, an tĩnh mà về hướng bọn họ.
Hai bạn nhỏ nhát gan sợ lạ, Ninh Kiều gọi bọn họ , mà lên phía .