Hạ Vĩnh Ngôn mới phản ứng , khóe miệng nhếch lên đến mang tai.
“Vội vã về nhà với vợ, cơm cũng ăn.”
“Biết vợ xinh nhưng cũng cần mỗi trưa đều chạy về nhà một chuyến chứ….”
“Cậu chê phiền, vợ còn chê phiền . Các chứ cha lúc về hưu, ông thuận mắt. Bây giờ ông về hưu ở nhà, thấy ông là tức giận, ngại ông cả ngày giống như khúc gỗ mắt bà .”
Lữ Lương Tài vỗ vỗ bả vai Hạ Vĩnh Ngôn: “Cậu đây là ăn nho thì chê nho xanh.”
“Đây là quan tâm em!” Hạ Vĩnh Ngôn nghiêm trang , “Không ăn no thì sức, sức thì buổi chiều huấn luyện thế nào ——”
Hạ Vĩnh Ngôn còn xong, thì thấy doanh trưởng Giang chậm rì rì giờ tay lên, nhét bánh bao miệng.
Rồi đó, khuôn mặt cảm xúc của như mấy chữ —— còn gì ?
Hạ Vĩnh Ngôn:……
Anh mím môi, đến nhà ăn ăn cơm.
Hóa bi phẫn thành lực lượng!
Giang Hành gặm bánh bao chạy về nhà.
Tuy rằng cách cái c.h.ế.t của cô ở đời còn một thời gian, nhưng thể chịu nổi bất kì nguy hiểm nào khiến mất cô, ít nhất trong mấy chục ngày , việc liên quan đến Ninh Kiều, đều , từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ.
Thời gian nghỉ trưa ngắn, Giang Hành kịp suy xét quá nhiều.
Một đường khu nhà, mấy thím nhiệt tình, bà một câu một câu.
Giang Hành xuyên qua đám , bước nhanh về nhà.
Khi gần đến cửa, cũng suy nghĩ một vấn đề. Vừa Hạ Vĩnh Ngôn , chê phiền, nhưng vợ sẽ ghét bỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-om-yeu-trong-nien-dai-van/chuong-206.html.]
Ninh Kiều sẽ cảm thấy phiền ?
Mặc kệ, phiền cũng .
Anh đến cửa nhà.
Hoa cỏ trong sân nhỏ Ninh Kiều xử lý , cửa phòng rộng mở, cô xếp bằng sô pha bằng gỗ, tuỳ tay lật trang sách. Như đang đợi , thỉnh thoảng nâng mắt bên ngoài, khi thấy , cô lập tức bước xuống, nhảy nhót chạy đến.
Giang Hành thể xác định, Ninh Kiều đang đợi .
Ninh Kiều ôm sách, chạy đến mặt Giang Hành.
Mấy thím trong khu nhà nhàn rỗi đến phát chán, duỗi dài cổ ngóng qua nhà họ xem.
Giang Hành giơ tay đóng cửa phòng.
Ninh Kiều lập tức hưng phấn mà chuyện hồi sáng.
“Anh nhớ em với về viện trưởng Nhiếp ? Chính là một đường em gặp Đoàn Đoàn và Viên Viên, viện trưởng Nhiếp chuyện với em, em còn đưa cho bà một cái khăn tay .”
Giang Hành gật đầu: “Nhớ rõ, bà trả khăn tay cho em.”
“ .” Ninh Kiều tiếp tục , “Hôm nay bà đến đây, hỏi em hứng thú đến nhà trẻ của bọn họ giáo viên . Em nhớ rõ ở An Thành, nhà trẻ ở đơn vị cha em chỉ một lớp, giáo viên với một dì phụ trách mấy chục bé, bọn nhỏ ngao ngao. viện trưởng Nhiếp , nhà trẻ quân khu quy mô nhỏ, đến vài lớp, cảnh cũng . Nếu em lo ngại, bà thể đến tham quan .”
Giang Hành thường xuyên nhớ tới những chi tiết hai ở bên ở đời .
sống một đời, hẳn là coi trọng mắt. Đời , tình cảm của hai vợ chồng tiến triển thuận lợi, lúc Ninh Kiều lên đảo, cô đối xử với lạnh nhạt, lãnh giấy hôn thú như thành nhiệm vụ, cán sự hỏi cô tự nguyện , cô còn do dự. Thật Giang Hành cũng nên dỗ thế nào cho cô vui, qua hơn ba tháng sống chung, rõ tâm ý của cô, lo lắng thật cô cũng ở cùng .
bây giờ, cô nhiều.
Tựa như đời , lảm nhảm, giọng điệu mềm mại, mang theo ý , hai tròng mắt sáng lấp lánh.
“Anh hỏi em đồng ý với viện trưởng Nhiếp ?” Ninh Kiều phát hiện thất thần, duỗi tay chọc chọc .
Đáy mắt của Giang Hành nhiễm ý : “Đồng ý ?”