“Em cũng thể chăm sóc cho Viên Viên……”
Thanh âm của hai đứa nhỏ nhỏ.
Ninh Kiều : “Em gái thoải mái, trai sẽ chăm sóc, trai thoải mái, em gái cũng sẽ chăm sóc. nếu cả hai đều thoải mái là thể chăm sóc cho nha.”
“Cho nên yêu quý sức khoẻ của .”
Cuối cùng, Đoàn Đoàn và Viên Viên cũng lọt .
Bọn họ cầm muỗng, bắt đầu nghiêm túc ăn cơm.
Hoạt động cơm trưa sẽ do Lục Từ Từ hướng dẫn bọn họ.
Lúc thể chơi trò chơi vận động mạnh, an tĩnh chơi trong chốc lát là đến giờ ngủ trưa.
Chỗ ngủ trưa của các bạn nhỏ là một căn phòng lớn.
Nơi bày nhiều giường đôi, mỗi vị trí riêng, khi phòng liền về hướng giường đệm của .
Muốn ngủ trưa cởi giày, còn cởi áo khoác, bởi vì giường nhỏ, khi cởi áo khoác xong, cất tủ chứa đồ của bọn nhỏ.
Đây đều là thói quen mà Lục Từ Từ tập cho bọn nhỏ từ sớm.
Ngày đầu Ninh Kiều , chỉ cần theo học tập, học, Lục Từ Từ dặn dò một điều cần chú ý.
Đoàn Đoàn và Viên Viên gấp áo khoác xong liền cho tủ chứa đồ.
Cất áo khoác xong, đầu xem các bạn nhỏ khác còn đang gấp quần áo, bọn họ liền bên cạnh chờ.
Chờ mấy bạn nhỏ khác cũng gấp xong, Đoàn Đoàn và Viên Viên liền giúp bọ họ cất tủ chứa đồ, để chân trần chạy mặt đất, tay chân nhẹ nhàng, động tác lớn.
Ninh Kiều hỏi: “Là mỗi ngày đều hai đứa nhỏ phụ trách sửa sang áo khoác để tủ ?”
“Không , thông thường là việc của ai thì tự đó .” Lục Từ Từ , “ tính tình của Đoàn Đoàn và Viên Viên khác với mấy bạn nhỏ khác, bọn họ cố ý giúp đỡ khác. Có thể là bởi vì chuyện , mới trở nên hiểu chuyện như bây giờ.”
Đoàn Đoàn và Viên Viên giúp các bạn nhỏ khác xong, trở giường đệm của .
Chân bọn họ dẫm mặt đất hồi lâu nên chút bẩn, lúc nâng lên, dùng tay nhỏ phủi phủi bụi.
Một đứa trẻ tên Tiểu Bàn dùng hai tay cạo cạo má: “Dơ mà cũng rửa chân, quá hổ.”
Viên Viên nhẹ giọng : “Phủi sạch .”
Cô bé nâng gót chân lên, cho Tiểu Bàn xem: “Không dơ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-om-yeu-trong-nien-dai-van/chuong-216.html.]
Lục Từ Từ lên phía : “Tiểu Bàn, đến giờ ngủ trưa mà còn ồn ào nhốn nháo ? Nằm yên.”
Tiểu Bàn phê bình, thành thật mà trở trong ổ chăn.
Đoàn Đoàn và Viên Viên cũng xốc chăn lên, chui ổ chăn ấm áp.
Ninh Kiều dáng vẻ hiểu chuyện của bọn họ, tâm trạng chút chua xót.
Thân là giáo viên của bọn nhỏ, cũng chỉ để lấy tiền lương, đến giờ là về, hẳn là nên trách nhiệm. Cô hy vọng bản thể giúp Đoàn Đoàn và Viên Viên, cùng các bạn nhỏ khác trong nhà trẻ.
Bọn nhỏ cũng chỉ cần ăn uống no đủ mà lớn lên.
Điều quan trọng hơn, là vui vẻ mà lớn lên.
————————————
Khi Đường Hồng Cẩm về đến nhà, Tô Thanh Thời đang ở trong phòng.
Nghe thấy tiếng động, Tô Thanh Thời mới đóng ngăn kéo, bước nhanh từ trong phòng ngoài, sắc mặt quá tự nhiên.
“Đoàn Đoàn Viên Viên, hỏi xem hôm nay mợ vui vẻ ?” Đường Hồng Cẩm .
Đoàn Đoàn và Viên Viên theo.
Trên mặt Tô Thanh Thời treo vài phần ý .
Chờ lúc bọn nhỏ rửa tay ăn cơm, Đường Hồng Cẩm hỏi: “Em chỗ nào thoải mái ? Con của chúng ngoan ?”
Tô Thanh Thời đặt tay bụng nhỏ của : “Bụng còn phồng lên, thai nhi thể lớn bao nhiêu? Ngoan gì chứ.”
Đường Hồng Cẩm : “Anh nấu cơm.”
Tô Thanh Thời theo phía , thôi.
“Làm ?”
Tô Thanh Thời nhéo vạt áo, thấp thỏm khác hẳn thường ngày: “Có em đang gì trong phòng ?”
“Xem ảnh của Đồng Thành Nghĩa.” Đường Hồng Cẩm .
Tô Thanh Thời ngẩn một chút, nhất thời tiếp lời.
“Không , hiểu.” Đường Hồng Cẩm , “Anh nấu cơm.”
Tô Thanh Thời theo bóng lưng Đường Hồng Cẩm.