Anh quan tâm đến công việc ở nhà trẻ của Ninh Kiều, cô nhắc tới các bạn nhỏ. Mỗi bạn nhỏ đều tính cách khác , đặc biệt ngoan, dẻo miệng, sẽ ôm chân cô, cô giáo Ninh là giáo viên xinh nhất. Đương nhiên cũng nghịch ngợm lời, đẩy ngã bạn nhỏ khác, phê bình còn phục, đáng tiếc râu, bằng là thể mỹ thuyết minh cái gì gọi là thổi râu trừng mắt.
Ninh Kiều bắt chước cho Giang Hành xem, động tác biểu cảm giống như đúc.
Nhìn , cô thiệt tình thích công tác , thiệt tình thích bọn nhỏ.
“Nếu gì bất ngờ xảy , em cảm thấy, hẳn là em sẽ vẫn luôn ở nhà trẻ . Nói chừng , em cũng sẽ biến thành và viện trưởng của bọn nhỏ.” Ninh Kiều chỉ đầu , tươi nghịch ngợm, “Tóc trắng xoá.”
“Sẽ xảy ngoài ý .” Giang Hành đột nhiên mở miệng.
Ninh Kiều sửng sốt một chút, ngay đó : “Em sẽ ngoài ý !”
Ninh Kiều về bọn nhỏ hơn phân nửa buổi tối.
Ngay từ đầu, còn tưởng rằng Giang Hành quá hứng thú, nhưng đó cô phát hiện, doanh trưởng Giang thế mà nhớ kỹ tên tất cả các bạn nhỏ mà cô nhắc tới.
Ninh Kiều bật , duỗi , lên: “Không còn sớm, trở về phòng ngủ .”
“Ninh Kiều.” Giang Hành thấp giọng gọi, nắm lấy tay cô, “Lại với lát nữa.”
“Anh ?” Ninh Kiều rũ mắt , nhẹ giọng quan tâm.
Giang Hành trả lời mà nắm c.h.ặ.t t.a.y cô: “Ở cùng một hồi.”
Anh tin ngày 9 tháng 5, cũng chính là ngày mai, sẽ bảo vệ cô thật .
Dù đánh đổi bằng tánh mạng của , cũng để cô sống sót.
vận mệnh thể đổi ?
Tất cả đều chắc chắn.
Ninh Kiều rút tay .
Bọn họ là vợ chồng, thế mà vẫn chút ngại ngùng khi nắm tay, nếu đỏ mặt rút tay , càng ngại ngùng hơn ?
Ninh Kiều buồn ngủ.
Nên cứ thế mà bên , hai tiếp tục lên bầu trời đầy .
“Chờ thêm một thời gian nữa, em về An Thành xem. Trong thư em , bụng của chị dâu lớn, đều đang đoán, là con trai cũng là con gái.”
“Anh về cùng em.”
“Thật ?” Ninh Kiều chớp chớp mắt, “Thật sự sẽ về cùng em ?”
“Anh Giang Quả Quả.” Giang Hành nhẹ, bàn tay đang nắm, “Không khoác lác.”
Đường về nhà khó , nhưng sẽ cùng Ninh Kiều .
Mỗi một bước trong tương lai, đều sẽ cùng cô.
—————————————————
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-om-yeu-trong-nien-dai-van/chuong-220.html.]
Sáng sớm hôm , Ninh Kiều theo thói quen xé một tờ lịch.
Giang Hành xin lãnh đạo nghỉ ở nhà một ngày.
“Thật nhanh nha, đến ngày 9 tháng 5.” Giang Quả Quả , “Mấy ngày nữa sẽ đến một ngày đặc biệt.”
“Ngày gì ?” Giang Kỳ rõ cố hỏi.
“Đoàn văn công đến đây diễn nha!” Giang Quả Quả tủm tỉm, “Khẳng định sẽ nhiều tiết mục xuất sắc, các chị trong đoàn văn công giỏi ca hát và khiêu vũ!”
Giang Nguyên rũ mắt.
Còn tưởng rằng em trai em gái nhớ rõ sinh nhật của .
“Trêu thôi!” Giang Quả Quả nhảy đến mặt Giang Nguyên, mặt quỷ.
“Sinh nhật của hai, tụi em quên ?” Giang Kỳ nheo mắt, “Đến lúc đó em sẽ cho một bàn đồ ăn ngon!”
Giang Nguyên chút vui vẻ, khóe miệng bất giác giơ lên.
Quay đầu đeo lên cặp sách đến trường học.
Giang Hành : “Giang Nguyên, hôm nay em xin nghỉ, giúp một việc.”
Giang Nguyên kinh ngạc : “Em ?”
Đôi mắt Giang Quả Quả trừng to như chuông đồng: “Em cũng xin nghỉ!”
“Em cũng xin nghỉ!” Giang Kỳ nhảy dựng, “Giúp cả việc.”
“Hai đứa giúp gì.” Giang Hành mở cửa, “Hai đứa học .”
Giang Quả Quả đem khuôn mặt nhỏ kéo đến còn dài hơn bài poker.
Cô bé và ba cùng đá cục đá về phía trường học, tình nguyện: “Việc gì mà Giang Quả Quả em thể giúp?”
“Việc gì mà Giang Kỳ thể giúp?” Giang Kỳ học theo.
Giang Quả Quả mím môi : “Việc Giang Kỳ thể giúp nhiều !”
Hai em đều cả ghét bỏ, suy xét một phen, cần thương tổn lẫn .
Thời khắc mấu chốt , ba cùng em út khác ghét bỏ, nên chữa lành cho .
chữa trong chốc lát, đề tài vòng về nữa.
“Hai chúng đáng tin chỗ nào chứ?” Giang Quả Quả ấm ức mà .
“Chúng điểm nào khác tin tưởng?” Giang Kỳ hỏi .
“Cũng đúng……”
“Đi học thôi!”