Trọng Sinh Thành Mỹ Nhân Ốm Yếu Trong Niên Đại Văn - Chương 255

Cập nhật lúc: 2025-04-01 23:16:59
Lượt xem: 93

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Đoàn Đoàn và Viên Viên mỗi một chiếc vé máy bay giả, giấu gối của chúng. Vé máy bay đợi đến khi chúng mười tám tuổi, hai em sẽ cùng sân bay, đổi lấy vé thật, bay đến nơi xa để tìm cha .”

Ninh Dương Đoàn Đoàn và Viên Viên.

cũng sắp cha, một bên em gái miêu tả về hai đứa trẻ, trong lòng khỏi nhói lên.

Ngày hôm đó, Ninh Kiều ở trong phòng bệnh lâu.

Sau đó Giang Hành , thúc giục, chỉ cùng cô, thỉnh thoảng bổ sung một vài chi tiết nhỏ mà cô bỏ sót.

Ninh Dương cũng nỡ thúc giục, chỉ là tiếng bụng đói vang lên, khỏi bán .

Đợi đến khi mặt trời lặn, trời dần tối, y tá mới đến nhắc nhở, bảo bọn họ ngày khác.

Ninh Kiều dậy, khi , Đường Thanh Cẩm một nữa.

“Đoàn Đoàn và Viên Viên luôn nhớ , đừng để chúng đợi đến mười tám tuổi, điều đó quá dài.”

Ba rời khỏi bệnh viện.

Y tá cầm một tờ biểu mẫu, ghi chép kiểm tra phòng.

một hàng chữ, đặt biểu mẫu ở cuối giường bệnh.

Đang dậy, ánh mắt vô tình lướt qua khuôn mặt của Đường Thanh Cẩm.

Y tá sững , ngay đó vội vàng chạy khỏi phòng bệnh.

chạy đến văn phòng bác sĩ, lớn tiếng : “Bác sĩ Quách, hình như bệnh nhân , khóe mắt cô ướt!”

————————————

Trên đường về, tâm trạng của Ninh Kiều nặng nề.

Ít nhất tìm của Đoàn Đoàn và Viên Viên, đó là một tin .

Còn việc cô thể tỉnh ——

Không hiểu , Ninh Kiều niềm tin Đường Thanh Cẩm.

Hai đứa nhỏ đang chờ chúng, lẽ phép màu sẽ thực sự xảy .

Khi lên xe, Ninh Dương bỏ cuộc, một , tiếng em gái và em rể rì rầm chuyện phía .

Khóe miệng Ninh Dương gần như kéo dài đến tai.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-om-yeu-trong-nien-dai-van/chuong-255.html.]

Chuyện gì mà nhỏ , thể để một chút ?

Ninh Dương thấy em rể là khó chịu, đạp xe thật nhanh.

Giang Hành, dù quen thuộc sức lực, nhưng về thể lực, thì bao giờ thua, nhanh chóng đuổi kịp vợ.

Ninh Dương vẫn giữ sự bướng bỉnh cuối cùng, đạp chân thật mạnh.

Anh vợ, thể thua em rể chứ?

là quân nhân, ánh nắng chói chang thể huấn luyện cả ngày, thể lực như , bình thường thể so sánh .

Cuộc cạnh cạnh tranh ngầm , kết thúc bằng việc Ninh Dương tụt phía , khi dừng xe, lấy chìa khóa xe của Giang Hành trả cho thím trong khu nhà, vẫn còn bực tức.

Nhìn , em rể đưa em gái về nhà .

Ninh Dương: …

Đối diện với vợ mà thèm nịnh bợ, thật là to gan lớn mật!

Ninh Dương trả chìa khóa xong, cũng về nhà, bụng đói cồn cào, ăn cơm từ lâu .

Vừa bước cửa, cảm nhận bầu khí nặng nề trong nhà.

Ngước mắt lên, là vợ đến.

Mặt mày Tiêu Xuân Vũ u ám.

Việc em gái sắp về thăm nhà, cô từ sớm, nhưng cụ thể là ngày nào thì ai rõ. Hôm nay cô ở nhà đẻ cả ngày, còn thấy lạ là tại Ninh Dương đến đón cô ? Đến lúc gần ăn cơm, cha chồng cô đặc biệt đến một chuyến, lúc đó Tiêu Xuân Vũ mới là Ninh Kiều về nhà.

Tiêu Xuân Vũ tức đến mức gần như ngất xỉu.

Trong lòng Ninh Dương còn nhớ đến cô vợ ?

Tiêu Xuân Vũ cảm thấy tủi , mắt đỏ hoe, mặt mày cau .

chị em, cũng nuông chiều từ nhỏ, vui buồn đều hiện rõ mặt, che giấu cảm xúc của .

Ninh Kiều nhận tâm trạng của chị dâu, cô gần Tiêu Xuân Vũ, khoác tay cô chuyện với cô .

Trong lòng Tiêu Xuân Vũ thoải mái, thậm chí đối với cha chồng cũng khó mặt mày vui vẻ, nhưng mặt em chồng thì giận nổi.

“Chị dâu, gửi cho em một cái áo len, là áo len tự tay đan cho trẻ con.” Ninh Kiều nhẹ nhàng , “Các thím trong khu nhà đều , cách đan tỉ mỉ và hoa văn, là chăm chút.”

Tiêu Xuân Vũ yên lặng lắng .

Không thể phủ nhận, cha chồng đối xử với cô , cũng mong đợi đứa bé, bao giờ như những khác trong khu nhà, lúc nào cũng nhắc đến việc một đứa cháu trai trắng trẻo mũm mĩm.

Loading...