Hai bé gật đầu.
Cô giáo Ninh hẹn với chúng rằng gặp sẽ là lúc đến xem chúng đá bóng.
Bà ngoại , khi trận đấu kết thúc, chúng sẽ về quê, lúc đó thể sẽ mãi mãi gặp cô giáo Ninh nữa.
Hai em sinh đôi hiểu khái niệm “mãi mãi”.
Bởi vì khi sống cùng mợ, mợ từng rằng chúng sẽ mãi mãi bao giờ gặp cha .
Đoàn Đoàn và Viên Viên cúi đầu, đôi vai nhỏ bé cũng rũ xuống đầy thất vọng.
Lục Từ Từ nỡ thấy sự thất vọng của chúng, mở miệng giải thích: “Vốn dĩ hai ngày cô giáo Ninh về, nhưng vì nhà cô việc nên về kịp, xin nghỉ thêm hai ngày.”
Lục Từ Từ giải thích nhiều.
Đoàn Đoàn và Viên Viên chút ngơ ngác, lẽ hiểu.
Là vì trong nhà cô giáo Ninh sinh em bé, thực sự khẩn cấp và quan trọng.
“ dù cô giáo Ninh ở đây, các em vẫn đá trận bóng thật nghiêm túc, ?” Lục Từ Từ xoa đầu chúng.
Đoàn Đoàn và Viên Viên nghiêng đầu, đồng ý bằng giọng non nớt.
Trong nhà trẻ nhiều đứa trẻ, trận đấu chia thành nhiều lượt.
Đoàn Đoàn và Viên Viên vẫn mong gặp cô giáo Ninh, khi thầy thể dục trận đấu sẽ do các chị lớp lớn khai màn, mắt chúng liền sáng rực.
Chúng ghế nhỏ, thường xuyên ngó ngoài.
phần lớn thời gian, ánh mắt Đoàn Đoàn và Viên Viên cuốn hút bởi màn trình diễn xuất sắc của các chị, chớp mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-om-yeu-trong-nien-dai-van/chuong-267.html.]
Tiếng reo hò của trẻ em ngớt, khí náo nhiệt.
Viện trưởng Nhiếp nụ ngây thơ khuôn mặt chúng, trong lòng đầy vui mừng.
Bà điều hành nhà trẻ thật , chỉ để giảm bớt gánh nặng nuôi con cho phụ mà còn thấy các bé lớn lên khỏe mạnh và hạnh phúc. Trước đây, bà trò chuyện với cô giáo Ninh về điều và nhận rằng hai cùng suy nghĩ.
Mẹ Đường đang bên cạnh viện trưởng Nhiếp.
Trong thời gian , bà ở tạm tại nhà của viện trưởng Nhiếp, gây thêm nhiều phiền toái cho đối phương. như viện trưởng Nhiếp , tất cả đều vì các cháu.
Nhiều chuyển nhà đối với Đoàn Đoàn và Viên Viên chỉ là chia ly mà còn là sự bỏ rơi hết đến khác. Hai đứa trẻ hiểu tại thể tiếp tục ở nhà của mợ, hiểu tại thể ở nhà trẻ để học hỏi. Thế giới của lớn quá phức tạp, Đoàn Đoàn và Viên Viên chỉ nghĩ rằng lẽ hòn đảo chào đón chúng, giống như những đây, thể chấp nhận chúng.
việc ở nhà viện trưởng Nhiếp một thời gian giúp chúng đủ thời gian để chuẩn tâm lý.
Có lẽ các bé vẫn sẽ buồn, nhưng ít nhất sẽ giảm bớt tổn thương.
Thực , Đường rằng việc nuôi dạy con cái nhiều kiến thức như . Dù viện trưởng Nhiếp giải thích, bà vẫn hiểu một cách mơ hồ, nhưng dám hỏi nhiều. Việc đòi hỏi nhiều sự tỉ mỉ, bà chỉ học chút ít, còn thì ?
Khi ở bên các cháu, Đường quên lo lắng, nhưng khi yên tĩnh , bà bắt đầu lo âu. Hôn nhân của Đường Hồng Cẩm hạnh phúc, còn nóng giận mà xuất ngũ, đó là quyết định của , bà thể can thiệp. khi xuất ngũ, còn trợ cấp, một thời gian tìm việc , cuộc sống sẽ ?
Dĩ nhiên, tay chân, thể c.h.ế.t đói. Trong lòng Đường vẫn còn tức Đường Hồng Cẩm, quan tâm đến , nhưng liệu các cháu cũng chịu đói theo ?
Còn một vấn đề nữa.
Khi mang Đoàn Đoàn và Viên Viên về thôn, thể tránh khỏi những lời đàm tiếu. Người sẽ rằng con gái lấy chồng là nước đổ , huống chi cũng còn, tại ngu ngốc đón các cháu về nuôi mà giao cho nhà chồng của con gái?
Mẹ Đường bận tâm, nhưng Đoàn Đoàn và Viên Viên nhạy cảm như , chắc chắn sẽ buồn khi thấy.
Thêm đó, thôn của họ hẻo lánh, trường tiểu học công xã gần nhất vượt qua hai ngọn núi mới tới.
Ngày xưa, hai vợ chồng bà tiết kiệm từng đồng để gửi hai con lên huyện học, nhưng bây giờ bọn họ già, sợ rằng còn khả năng cung cấp môi trường học tập như cho Đoàn Đoàn và Viên Viên.