Trọng Sinh Thành Mỹ Nhân Ốm Yếu Trong Niên Đại Văn - Chương 269

Cập nhật lúc: 2025-04-02 13:22:01
Lượt xem: 86

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đường Thanh Cẩm Đường, trái tim như ngàn mũi kim xuyên qua, ấm ức dâng trào.

Mặc dù Đường Thanh Cẩm trở thành một , nhưng mặt yêu thương , cô cũng yếu ớt, lóc như một đứa trẻ.

Mẹ Đường , đến mặt con gái, dùng bàn tay già nua lau nước mắt cho cô .

Người lớn quan tâm nhất là sức khoẻ của con cái, bà hỏi Đường Thanh Cẩm vì xe lăn, rốt cuộc là chân cô còn . Nhận đáp án là , bà thở phào nhẹ nhõm, ý thức bản quá tham lam, con gái thể trở về là trời đất phù hợp , còn để ý những thứ gì.

“Không , .” Mẹ Đường nhẹ nhàng cúi , ôm con gái lòng.

Cách xe lăn, tư thế cúi khiến Đường chút mệt mỏi.

Đường Thanh Cẩm vùi lòng bà , đến run lên. Sau một lúc lâu, hai con về phía Đoàn Đoàn và Viên Viên đang chạy trong sân, thực hiển nhiên, lúc hai đứa nhỏ, tâm trạng của hai con trở nên giống .

Giang Hành quấy rầy Đường cùng Đường Thanh Cẩm, mà đến bên cạnh Ninh Kiều.

Giang Hành về đến hải đảo, ngày hôm trở bộ đội liền với , Ninh Kiều gọi điện thoại tới. Ninh Kiều chỉ trì hoãn hai ngày liền cùng Đường Thanh Cẩm lên đường, cả đoạn đường cũng quá vất vả, Đường Hồng Cẩm vẫn luôn cùng chăm sóc Đường Thanh Cẩm. Chờ đến ga tàu hoả Tây Thành, thì Giang Hành đến đón bọn họ, Đường Hồng Cẩm liền theo nữa.

Khi cất bước qua, Ninh Kiều ánh mặt trời. Ánh nắng mãnh liệt chói mắt, cô dùng tay nhẹ nhàng che giữa trán, cằm khẽ nhếch, tươi rực rỡ lóa mắt.

Trong nháy mắt đó, trong mắt cô cũng thành ánh sáng.

“Vốn dĩ Đường Hồng Cẩm trực tiếp trở về, nhưng em cảm thấy đến lúc đó bà ngoại của Đoàn Đoàn và Viên Viên về quê chăm sóc hai đứa nhỏ, đẩy xe lăn sẽ mệt, nên em bảo tìm một chỗ gần ga tàu hoả để chờ.” Ninh Kiều nhẹ nhàng .

“Còn em, em mệt ?” Giang Hành hỏi.

Ninh Kiều lắc đầu. Ở xe lửa cô hết ngủ tỉnh, tỉnh ngủ nên cảm giác thời gian trôi qua nhanh. Sau khi xuống xe lửa thì sẽ lên thuyền, mới đầu cô chút thấp thỏm, nhưng lẽ là vài , nên nhanh liền thích ứng, hơn nữa lúc chuyển tàu Giang Hành vẫn luôn ở bên cạnh nên cũng gian nan.

Trên thuyền, thấy Đường Thanh Cẩm nôn nóng chờ mong, cô cũng mong chờ theo, sự chú ý dời . Hiện tại chờ đến thời khắc Đoàn Đoàn và Viên Viên đá bóng xong gặp , Ninh Kiều càng cảm thấy vất vả thế nào cũng đáng giá.

Viện trưởng Nhiếp tổ chức cuộc thi đá bóng là xuất phát từ góc độ cổ vũ bọn nhỏ rèn luyện thể, cũng tổ chức quá cầu kỳ, hình thức, bởi cuộc thi chủ yếu là để bọn nhỏ vui chơi thoả thích.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-om-yeu-trong-nien-dai-van/chuong-269.html.]

Dưới ánh nắng chói chang, đầu Đoàn Đoàn và Viên Viên chảy đầy mồ hôi.

Bọn họ dần dần buông thả, cả tóc cũng nhảy múa trong gió mà đều bởi mồ hôi nên dính trán.

Một tiếng huýt sáo vang lên, thi đấu kết thúc.

Đội của Đoàn Đoàn và Viên Viên ăn hai trái, thành đội chiến thắng.

Bọn nhỏ đều mới ba bốn tuổi nhưng cũng ham thắng lợi, nụ nở rộ từng gương mặt nhỏ bé đáng yêu.

Đoàn Đoàn và Viên Viên cũng vui sướng thôi, chạy về phía cô giáo Ninh.

Đoàn Đoàn và Viên Viên khác với đa các bạn nhỏ trong nhà trẻ lảm nhảm biểu đạt sự vui mừng kích động, bọn họ nũng cũng đều hàm súc, nhẹ nhàng nhào lòng cô giáo Ninh.

đột nhiên, hai em ý thức ướt sũng mồ hôi, sợ dơ quần áo xinh của cô, nên lùi né tránh.

Ninh Kiều ôm chặt bọn họ: “Lần Đoàn Đoàn và Viên Viên thể bắt giấy khen .”

“Còn chong chóng.” Đoàn Đoàn mềm mại bổ sung.

Ninh Kiều bật : “Mang giấy khen cùng chong chóng về quê, chuyến thật là tệ.”

Đoàn Đoàn và Viên Viên hiểu cái gì gọi là “Chuyến tệ”.

về quê, ánh mắt của bọn họ trở nên ảm đạm. Hai nhóc tì nỡ rời nơi , khoé miệng mếu, .

Ninh Kiều nhẹ nhàng xoa mặt bọn nhỏ: “Nhìn xem là ai tới đón các em.”

Cô xoay hai đứa nhỏ qua.

Đoàn Đoàn và Viên Viên thấy bà ngoại vẫn luôn cách đó xa chờ đợi.

Rồi đó, sự chú ý của bọn họ một chiếc xe lăn hấp dẫn, đây là thứ mà nay bọn họ từng thấy.

Loading...