Ninh Kiều hy vọng, bọn họ thể giống những đứa trẻ khác tuỳ ý vui , thoải mái mà chính bản .
“Đoàn Đoàn Viên Viên, tên .” Ninh Kiều với Đường Thanh Cẩm.
“ , Đoàn Đoàn Viên Viên, cuối cùng sẽ đoàn viên.” Đường Thanh Cẩm nhẹ giọng .
“Còn đoàn viên thật sự .” Ninh Kiều lấy từ trong túi một phong thư, đưa cho Đường Thanh Cẩm.
Phong thư , là lúc nãy ở nhà cô mới .
Thuyền cập bờ, thúc giục lên thuyền, Đường Thanh Cẩm kịp mở thư .
“Nhớ giữ gìn sức khoẻ.” Ninh Kiều ở bên bờ, vẫy tay về phía bọn họ.
Đoàn Đoàn và Viên Viên đầu nhiều , cô giáo Ninh của bọn họ.
Mẹ Đường với bọn nhỏ: “Cô giáo Ninh cũng là An Thành, cô sẽ về quê thăm . Chờ khi nào cô về quê, chúng thể đến thăm.”
“Thật chăng?”
“ , hơn nữa hai con còn thể vẽ tranh gửi cho cô giáo Ninh. Cô giáo Ninh thông minh như , nhất định thể thông qua bức tranh sự nhớ nhung của các con.” Đường Thanh Cẩm .
Đoàn Đoàn và Viên Viên gật đầu.
Mẹ đúng, cô giáo Ninh là thông minh nhất mà bọn nhỏ từng gặp!
Thuyền chạy, lòng Ninh Kiều càng thêm kiên định.
Khoảnh khắc cô đưa bức thư , việc liên quan đến cốt truyện gốc mới xem như chấm dứt.
———————————————
Đường Hồng Cẩm chờ ở ga tàu hoả Tây Thành mấy tiếng đồng hồ, đó quyết định trực tiếp đến bến tàu chuyển tàu.
Chờ một lúc, thuyền cập bờ.
Một Đường khó nâng xe lăn của Đường Thanh Cẩm rời thuyền, may mắn bụng giúp đỡ.
Đường Hồng Cẩm cách đó xa bước nhanh đến gần, trong nháy mắt , thấy Đường mệt đến thẳng nổi, mới kinh ngạc phát hiện bà già .
Như là trong mấy tháng ngắn ngủi, già mười mấy tuổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-om-yeu-trong-nien-dai-van/chuong-272.html.]
Đường Hồng Cẩm lời cảm ơn qua đường bụng, đó nâng xe lăn của chị đặt xuống đất.
Đoàn Đoàn và Viên Viên cầm giấy khen cùng chong chóng theo bên cạnh.
Gần đây, Đường Hồng Cẩm đả kích nhiều, trở nên suy sút tinh thần. Anh mê mang con đường nên thế nào.
Vụ án của Tô Thanh Thời sắp xét xử, định chờ thêm một thời gian nữa, tất cả đến hồi kết thăm Tô Thanh Thời.
Còn việc đối mặt với cô thế nào, Đường Hồng Cẩm còn rõ.
Mẹ Đường , thể tìm Đường Thanh Cẩm, ít nhiều nhờ Ninh Kiều.
Bởi vì Tô Thanh Thời mà Ninh Kiều thiếu chút nữa mất tính mạng, cô như một đối xử với hai đứa nhỏ, điều khó ai .
Đường Hồng Cẩm : “Việc năm đó, Thanh Thời quá chấp nhất, nên mới hiểu lầm.”
“Đến lúc , con còn bênh cô ?” Mẹ Đường nhíu mày, “Không cô hiểu lầm mà là bản tính xa!”
Đường Hồng Cẩm thở dài: “Mẹ, lúc Thanh Thời còn xảy chuyện, tuy đối xử với Đoàn Đoàn và Viên Viên như con ruột nhưng cũng xem như là yêu thương bọn nhỏ. Ít nhất nể tình bọn nhỏ, đừng ——”
“Nể tình bọn nhỏ?” Đường Thanh Cẩm im lặng nãy giờ bỗng lạnh một tiếng.
Đường Thanh Cẩm ngẩng đầu, : “Sau khi chị rơi xuống núi, trong thôn cứu, thanh niên trí thức bụng đưa chị đến bệnh viện. Lúc , trong túi xách chị một quyển vở lưu niệm của bộ đội, là em cho chị. Trên vở bốn chữ quân khu Thanh An, còn quân hàm của em — phó doanh trưởng Đường.”
Đường Hồng Cẩm sửng sốt.
Anh nhớ rõ quyển vở, nhưng vì chị đột nhiên nhắc tới nó.
“Y tá bệnh viện một phong thư gửi đến quân khu Thanh An cho phó doanh trưởng Đường, trong thư ghi rõ tình trạng của chị, hỏi phó doanh trưởng Đường quen chị .” Đường Thanh Cẩm , “Qua một thời gian , “phó doanh trưởng Đường” hồi âm, An Thành, càng quen bệnh rơi xuống vách núi hôn mê gì đó, cảnh cáo bệnh viện cần tiếp tục thư gửi đến nữa, nếu tự gánh lấy hậu quả.”
Mẹ Đường khiếp sợ, đôi tay phát run.
Đường Hồng Cẩm ngơ ngẩn : “Em từng nhận thư như .”
“Thư phó doanh trưởng Đường .” Đường Thanh Cẩm nhạo, “Mà là một đồng chí nữ, chị đoán là vợ phó doanh trưởng Đường.”
Mẹ Đường chợt trở nên kích động.
Chỉ một chút nữa thôi, bà còn gặp con gái, Đoàn Đoàn và Viên Viên còn gặp .
Bà mắng to Tô Thanh Thời , thế nhưng chuyện xa như . Chỉ mắng Tô Thanh Thời còn đủ, Đường Hồng Cẩm đang ở mặt, Đường đánh mạnh cánh tay , Đường Hồng Cẩm cũng trốn, bà đánh đến tay đỏ bừng.