“Chị chỉ cho em hai lựa chọn.” Đường Thanh Cẩm bình tĩnh , “Ly hôn với Tô Thanh Thời, hoặc là đoạn tuyệt quan hệ với chị.”
Đường Thanh Cẩm xong, trấn an một phen: “Mẹ, chúng thôi.”
Mẹ Đường còn bình phục cảm xúc, đẩy xa lăn của Đường Thanh Cẩm, kêu Đoàn Đoàn và Viên Viên đuổi theo.
Đường Hồng Cẩm thể tin , tất cả tình yêu đều trở thành trò , tại chỗ, tay chân cứng đờ.
Đường Thanh Cẩm để ý tới em trai nữa, trong đầu còn quanh quẩn nội dung trong thư Ninh Kiều cho .
Việc Tô Thanh Thời thư hồi âm, là trong lúc vô tình Ninh Kiều từ y tá, cô cho rằng nên cho Đường Thanh Cẩm , cho nên thư.
Đường Thanh Cẩm càng để ý, là nội dung trong đó.
Ninh Kiều , tên của Đoàn Đoàn và Viên Viên đặt .
Ninh Kiều cho rằng, một nhà bốn thiếu một , thì đoàn viên chân chính. Cha của bọn nhỏ, khi đó rơi xuống vách núi, sinh tử . Có khả năng cha của bọn nhỏ cũng giống với Đường Hồng Cẩm khác cứu giúp?
Cuối thư, Ninh Kiều gửi một lời chúc .
Cô chúc một nhà bốn bọn họ, thể chân chính đoàn viên.
——————————————
Như Ninh Kiều đoán, Giang Nguyên, Giang Kỳ và Giang Quả Quả tan học, liền lập tức chạy như bay về nhà.
Chạy nửa đường, bọn họ còn chạm mặt , ba đồng tâm hiệp lực hướng về cùng một mục tiêu, càng chạy nhanh hơn.
“Giờ chị dâu nhỏ về nhà nhỉ? Chắc chị đúng ?”
“Không , mới trờ về, gì chứ, thắt cổ thì cũng cho thở dốc chứ!”
“Phi phi phi, cái gì thắt cổ, quá may mắn !”
“Giang Quả Quả, em là bà cụ non ? Học ở cái cách mê tín thế!”
“Suỵt, đừng nhiều, càng thì chạy càng chậm, chị nhỏ còn ở nhà chờ chúng ….”
Thời tiết càng ngày càng nóng, đều ở yên trong nhà, phe phẩy quạt, nào nấy đều đổ mồ hôi đầm đìa.
Toàn bộ khu nhà quân khu vốn đang vô cùng yên tĩnh, cho đến khi ba đứa nhỏ nhà họ Giang đột nhiên chạy về.
Người trong khu nhà thấy động tĩnh, vươn đầu qua cửa sổ nhà .
Lưu Lệ Vi chậc lưỡi hai tiếng: “Chỉ là chị dâu của bọn họ trở về mà thôi, gì hiếm lạ chứ, còn tưởng rằng là đội biểu diễn của đoàn văn công tới.”
Vừa xong Lưu Lệ Vi lập tức phản xạ điều kiện mà im miệng , đầu , mới nhớ con gái còn đang học, còn trở về.
Phản ứng , Lưu Lệ Vi tự giận bản .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-om-yeu-trong-nien-dai-van/chuong-273.html.]
Kỳ quái, bà là mà sợ con gái quở trách?
Lưu Lệ Vi tức giận xong ngoài cửa sổ, còn thấy ba đứa nhỏ nhà họ Giang nữa.
Chạy trốn còn nhanh hơn thỏ.
“Cốc cốc cốc ——” Giang Nguyên gõ cửa.
Giang Kỳ và Giang Quả Quả bên cạnh hai, ngoan ngoãn chờ đợi.
Tuy rằng Ninh Kiều lớn hơn bọn họ bao nhiêu, nhưng ba đứa nhỏ sớm ỷ cô. Tình cảm bồi dưỡng qua hai đời, bọn họ cùng chơi đùa, cái nhà , mới dáng vẻ của một gia đình chân chính.
Mười ba ngày gặp chị dâu nhỏ, suốt mười ba ngày, lịch trong nhà lật đến cũ luôn !
Ba đứa nhỏ hưng phấn mà chờ chị dâu nhỏ tới mở cửa.
Giang Nguyên gõ cửa nhiều , bên trong đều động tĩnh.
“Chị dâu nhỏ còn trở về ? Đều trễ thế .”
“Có còn tan ca ? Nếu chúng đến nhà trẻ xem?”
“Bây giờ đến nhà trẻ về, lãng phí nhiều thời gian, còn bằng về nhà chờ.”
“Phí công chạy nhanh như !”
Vẻ mặt ba đứa trẻ trở nên ảo não.
Giang Kỳ chỉ thể lấy chìa khoá từ trong túi mở cửa.
Chìa khóa cắm ổ khoá, bọn họ đẩy cửa .
Bị một bóng vững chắc doạ sợ.
“Chị về đây!” Thanh âm nhiệt tình của Ninh Kiều vang lên.
Cô ở cạnh cửa, lộ hàm răng trắng tinh, còn giơ tay lên hoan nghênh.
Đôi mắt của Giang Nguyên, Giang Kỳ và Giang Quả Quả mở to còn hơn chuông đồng.
“Chị dâu nhỏ!” Giang Quả Quả nhào lên tới ôm lấy Ninh Kiều.
Ninh Kiều thiếu chút nữa vững, lảo đảo về , Giang Nguyên và Giang Kỳ đỡ.
Nhìn bọn họ vui mừng vây quanh , khóe miệng cô nhếch lên càng cao.
Xem sự bất ngờ mà cô dành cho bọn họ thật sự !
Nói cũng kỳ quái, khi ba đứa nhỏ ở nhà tuy rằng quản thúc, nhưng cứ cảm thấy trong lòng thiếu vắng.