Đồng chí Giang Quả Quả chị dâu nhỏ lá chắn.
Chị dâu nhỏ rằng bây giờ tâm hồn cô bé yếu đuối, cần bảo vệ , vì cho phép cả tùy tiện phê bình dạy dỗ.
Giang Quả Quả lớn lên hiểu nhiều điều, nhưng vẫn học cách dừng đúng lúc, khi kéo chị dâu nhỏ phòng, cô bé còn nhún vai và mặt với cả.
Vợ kéo , cửa phòng "rầm" một tiếng đóng , giống như cảnh hai vợ chồng mới cưới cách đây năm năm.
Giang Nguyên nghiêm túc : “Anh cả, em đang khiêu khích .”
“Anh cả, cái mà cũng nhịn ?” Giang Kỳ hỏi.
Giang Hành: ...
Không còn cách nào khác, ai bảo Giang Quả Quả tìm chỗ dựa .
Chỗ dựa của Giang Quả Quả vững chắc, dù trong nhà , chỗ dựa của cô bé là quyền quyết định.
Chỉ điều, chỗ dựa của cô bé cũng nguyên tắc.
Tuy Ninh Kiều cho rằng Giang Quả Quả sai, nhưng vẫn nhấn mạnh tái phạm.
Chỉ khi chị dâu nhỏ giảng đạo lý, Giang Quả Quả mới để ngoài tai. Cô bé ngoan ngoãn đồng ý, hứa sẽ dối, trốn học nữa, hiện tại giai đoạn , tất cả đều lấy việc học trọng.
Đêm khuya, Giang Quả Quả trong chăn, ngửa mặt chị dâu nhỏ.
Chị dâu nhỏ của cô bé, giống như chị gái, khiến cô bé cảm thấy an tâm.
Mất cũng .
Đối với cô bé, ông nội, chị dâu nhỏ và các trai mới là những quý giá nhất.
Ngày Quốc tế Lao động chỉ nghỉ một ngày, nhưng Ninh Kiều may mắn, buổi chiều ngày lễ lớp, ngày lễ buổi sáng cũng lớp, vì cô ở nhà hai ngày rưỡi, xem như lời.
Sáng hôm thức dậy, Ninh Kiều lên đường trở trường.
Ban đầu nghĩ rằng đoàn trưởng Giang chắc đến đơn vị , nhưng khi cô bước khỏi phòng, vẫn đang chờ đợi.
Ninh Kiều mỉm , cùng chuẩn bữa sáng.
Từ khi Giang Kỳ bắt đầu ôn thi, dậy sớm để học, đây là yêu cầu của Giang Hành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-om-yeu-trong-nien-dai-van/chuong-415.html.]
Lúc hai vợ chồng cùng bếp, mới chút thời gian riêng tư.
Giang Hành dùng lửa nhỏ nấu cháo, còn Ninh Kiều chuẩn nguyên liệu, cắt trứng bắc thảo và thịt nạc. Cháo trứng bắc thảo thịt nạc nóng hổi chia thành bốn phần, cháo của Giang Kỳ cần thêm hành lá, cô nhẹ nhàng rắc lên, hai tay bưng bát ngoài.
Nửa tháng gặp, đoàn trưởng Giang nhớ vợ, nấu xong cháo vẫn khỏi bếp.
Ninh Kiều nửa đường, , mắt lấp lánh.
Cô nâng cằm lên: “Anh đây.”
Giang Hành tiến lên, đưa tay đón lấy bát cô đưa.
Hai tay Ninh Kiều rảnh rỗi, cô kiễng chân lên, đôi môi mềm mại chạm nhẹ môi như chuồn chuồn lướt nước.
“Hài lòng ?”
“Quá qua loa.” Giang Hành nhẹ.
Tuy , vẫn thấy tâm trạng vui vẻ hơn nhiều.
——————————————
Ăn sáng xong, Ninh Kiều về trường.
Giang Nguyên đến Kinh Thị nhiệm vụ, đại diện cho tổ của họ dự một cuộc họp, đến sớm hai ngày, cuộc họp sắp xếp chiều hôm nay, bữa sáng, cùng chị dâu nhỏ, tiện đường đưa cô về trường, khi cuộc họp bắt đầu ghé thăm ông nội ở Càn Hưu Sở.
“Nếu ông nội em trở thành tổ trưởng của tổ , chắc chắn sẽ vui.” Trên xe buýt, Ninh Kiều .
“Ông nội sẽ chỉ , tổ trưởng gì đáng ? Đợi khi nào đội trưởng hãy khoe.” Giang Nguyên .
“Lời là như , nhưng khi em khỏi Càn Hưu Sở, ông nội sẽ bắt đầu khoe khắp khu.” Ninh Kiều hắng giọng, bắt chước giọng ông cụ Giang, “Cháu trai thứ hai của , đơn vị bao lâu, lên tổ trưởng .”
“Cũng chẳng gì.” Giang Nguyên cũng bắt chước ông nội, phẩy tay, “ với thằng bé, kiêu ngạo tự mãn.”
Nói đến đây, cả hai đều bật .
Đây chính là quy trình khoe của ông nội, giản dị mà chất phác.
Một giờ , bọn họ đến cổng Đại học Kinh Thị.
Ninh Kiều : “Em với chị , đợi tòa nhà ký túc xá một lát. Dạo bạn cùng phòng của chị Giang Kỳ đang ôn thi, sẽ cho mượn quyển sổ ghi chép ôn tập đây của , hôm đó chị quên mất, lát nữa chị lên lấy tài liệu, em mang về cho Giang Kỳ.”