“Anh ngoài bao lâu, mấy đứa liền quậy bấy lâu ?” Giang Hành nheo đôi mắt.
Em trai em gái lắc đầu như trống bỏi.
“Đi học .” Giang Hành .
Mí mắt Giang Nguyên nhảy lên một chút.
Giang Kỳ nghiêm túc : “Anh cả, đời em học qua , đời học ? Dù đều !”
Tầm mắt lạnh lẽo của Giang Hành đảo qua: “Còn dám nhắc tới chuyện đời ?”
Giang Quả Quả nữa dùng sức che miệng ba .
“Học hai đời, cũng thấy thi một trăm điểm!” Giang Nguyên nhãn lực, lôi kéo cánh tay Giang Kỳ, “Đi , học .”
Giang Quả Quả ủ rũ cụp đuôi, vẻ mặt u oán, tâm bất cam tình bất nguyện mà đuổi kịp bước chân của hai .
Kẻ thức thời trang tuấn kiệt, đời Giang Quả Quả là đầu tiên đầu hàng chị dâu nhỏ. Từ nhỏ sống cùng hai như cô bé, thích bám lấy chị dâu, nhưng thực đáng tiếc, hồi tưởng, Giang Quả Quả nghĩ chi tiết.
Giang Quả Quả ấm ức mà đầu , ôm tâm lý thương lượng đối diện cả.
Không học, chỉ chơi cùng chị dâu nhỏ.
nhanh, Giang Quả Quả thấy cả nhíu mày.
Giang Quả Quả sợ hãi, lập tức chạy như bay.
Chờ chạy xa, Giang Nguyên chút buồn bực: “Chúng nhớ rõ chuyện đời , cả cảm thấy kỳ quái thế?”
mà, cả của ! Có việc gì mà cả thấy?
Giang Kỳ cùng Giang Quả Quả nghĩ nhiều như , đều là trầm khuôn mặt nhỏ, biểu cảm cùng chung kẻ địch.
“Anh cả , thể nhắc chuyện đời !” Bọn họ nghiêm túc .
Giang Nguyên nghĩ mà sợ ngậm miệng .
Ở tại quân khu, nhiều đôi mắt chằm chằm, càng thận trọng từ lời đến việc .
Giang Hành bóng dáng càng lúc càng xa của bọn họ.
Ở trong cái nhà , cũng chỉ thể trị ba đứa nhỏ.
Giang Hành bóng gió, phỏng đoán ký ức dư của bọn họ đối đời còn dư nhiều ít. Giang Nguyên, Giang Kỳ cùng Giang Quả Quả, cũng chỉ nhớ rõ chính nghịch ngợm gây sự, cũng bao lâu , Ninh Kiều liền qua đời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-om-yeu-trong-nien-dai-van/chuong-51.html.]
Sau khi ký ức trong đầu trở nên rõ ràng, mới cảm giác chính thật sự trọng sinh.
Vào giờ phút , Giang Hành nhớ rõ ràng cảm giác đau đớn xuyên tim của đời .
Vì Ninh Kiều, cũng vì em trai em gái.
Hiện giờ, Ninh Kiều còn sống.
Em trai em gái cũng vì báo thù mà chết, thương nặng.
Khi đó, việc còn đủ.
Cũng may trời cao cho một cơ hội.
————————————
Ninh Dương mượn xong điện thoại trở về, nhíu chặt mày.
Em gái bệnh nhưng cha cho , sợ Thường Phương Trạch và Tiêu Xuân Vũ ở An Thành sẽ lo lắng, rối loạn. Ninh Dương lớn như , sống bằng phẳng, hầu như từng dối, cầm ống điện thoại, trái tim Ninh Dương như sắp nhảy khỏi cổ họng.
Cũng may Ninh Dương thông minh, và vợ cũng hề nghi ngờ gì cả.
chủ yếu vẫn là bởi vì, bên phía họ cũng đang buồn rầu.
Sau khi Ninh Dương với Ninh Trí Bình dẫn theo Ninh Kiều rời khỏi An Thành, Tiêu Xuân Vũ ói. Mới đầu còn tưởng rằng là ưu tư quá nặng, nhưng ngày hôm , Tiêu Xuân Vũ vẫn ói đến c.h.ế.t sống , còn trầm trọng hơn bọn họ thuyền.
Ninh Dương mơ màng hồ đồ, ý thức gì cả, bảo Tiêu Xuân Vũ bên cạnh cầm điện thoại, nhắc nhở Tiêu Xuân Vũ nhất định chú ý giữ ấm, đừng cố chịu, cần thì đến bện viện ngay.
đó, Thường Phương Trạch , bà hoài nghi Tiêu Xuân Vũ mang thai……
Mang thai.
Hai chữ tới lui trong đầu Ninh Dương, cho đến khi tắt điện thoại, bước chân mới dần nhanh hơn.
Ninh Dương bước vội về nhà khách, chuẩn báo tin cho cha.
đến cửa nhà khách, Ninh Dương ngước mắt liền thấy một đàn ông cao lớn tuấn.
Thân là vợ tương lai, Ninh Dương trực giác nhạy bén mà nhướng mày.
Ước chừng hồi ba bốn tuổi, Ninh Dương cùng Giang Hành từng gặp . Ông nội hai bên kéo dài tình nghĩa liền tạo cơ hội cho hai đứa cháu trở thành em .
mà đại khái là hai bọn họ trời sinh đối địch với , liếc mắt một cái đối phương, liền đồng thời đầu, hơn nữa, Ninh Dương còn cố gắng mà to.
Quá mất mặt, cả đời Ninh Dương đều quên .