Gả thì gả, nhưng cô còn chuẩn tâm lý ở cùng phòng với Giang Hành, chỉ thể một bước xem một bước, cố gắng giãy giụa chốc lát.
Xem như sắp xếp xong.
Hiện tại điều Ninh Kiều mong đợi nhất là lái chiếc xe đạp mới toanh lấp lánh của .
“Đồng chí Ninh nhà ?”
“Vợ Tiểu Giang ơi!”
“Có cần phụ giúp gì ?”
Bên ngoài sân truyền tới tiếng vang.
Ninh Kiều thả chiếc chìa khoá mới cầm lên, vội vàng ngoài mở cửa.
Là Lạc Thư Lan cùng vài thím trong khu nhà tới.
Lạc Thư Lan giải thích, khu nhà mới cô dâu mới, mấy thím đều nghĩ qua xem gì cần phụ giúp , thuận tiện còn mang theo một ít đồ ăn.
“Đây là khoai lang đỏ phơi khô của thôn chúng , vài ngày Khẩu Tử nhà chúng về quê thăm mang về.” Một thím tươi giản dị , khó xử, “Chỉ là cứng chút, cô gái thành phố như cô ăn quen nữa.”
Vốn dĩ Ninh Kiều ngại nhận, thế, liền nhận lấy, nếm thử một miếng.
“Thơm quá.” Mắt Ninh Kiều sáng lên, ăn đến tư vị, tủm tỉm , “Ngày thường cũng sẽ mua mấy món cho ăn vật, nhưng ngon như khoai lang của thím.”
Thím còn sợ cô ghét bỏ, lúc lập tức vui vẻ , “Đương nhiên đồ mua sẽ khác, khoai của chúng đều là phơi cho nhà ăn, chọn khoai ngon, ngọt, phơi lâu, mỗi ngày đều trở qua trở ánh mắt trời.”
“Thích ăn thì ăn nhiều một chút, đừng khách sáo với thím. Trong khu nhà của chúng đều là như thế, dù là nhà ai trở về thăm , lúc đều mang theo một đống đồ ăn trở về chia cho .”
Chỉ chốc lát , tay Ninh Kiều vài miếng khoai lang đỏ khô, thím còn nhiệt tình mà cho cô cả túi.
“Cứ việc ăn, ăn hết thì chỗ thím còn nữa.”
“Vợ Tiểu Giang , đây là sủi cảo tự tay gói, buổi tối các nấu lên nếm thử.” Một khác , đưa mâm sủi cảo cho Ninh Kiều, chỉ về phía cách đó xa, “ tên Vương Tú Lan, nhà ở bên đó, là vợ của Đào Vĩnh Thọ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-om-yeu-trong-nien-dai-van/chuong-65.html.]
“Cảm ơn chị Tú Lan.” Ninh Kiều cầm mâm, “Này cũng quá nhiều.”
“Trong nhà cô nhiều , bọn nhỏ đang tuổi ăn tuổi lớn, còn sợ đủ ăn.” Vương Tú Lan tươi đầy mặt, “Tiểu Nguyên nhà các kén ăn, để chỉ cho cô chế biến nước chấm , ngon lắm.”
Cô gái nhỏ ngọt ngào, thoải mái hào phóng, mấy thím thấy thích, mồm năm miệng mười mà , hận thể truyền thụ bộ tâm đắc nhiều năm nấu ăn của cho cô.
Mấy thím sinh sống, nghiên cứu như thế nào để dùng ít dầu nhất, chế biến món mỹ vị nhất. Ninh Kiều hứng thú , chỉ kém lấy bút ghi .
Dần dần, mấy thím cũng phát hiện một ít manh mối.
Thoạt , Ninh Kiều thật sự rành bếp núc.
“Cô nấu ăn ?”
Ninh Kiều thẹn thùng mà lắc đầu.
“Không nấu ăn? Vậy tối hôm nay các ăn cái gì?”
“Phải học , từng qua khi kết hôn còn ăn ở nhà ăn cả ngày.”
“Đàn ông trong nhà với bọn nhỏ về nhà chỉ ngóng trông ăn một ngụm cơm nóng hổi, đồ ăn nhà ăn ngon đến thì ăn nhiều cũng ngán, cô chế biến mấy món phong phú hơn.”
“Nấu cơm chính là như đó, nấu mấy ngày là ngay thôi.”
Mấy thím cảm thấy cô gái thật đáng thương, mới gả chăm sóc cho nhiều đứa trẻ, bọn nhỏ nghịch ngợm ngay cả cả của tụi nó cũng quản lý nổi, càng đừng đến chị dâu trẻ tuổi như cô. Ngày tháng tương lai dễ sống, nhắc nhở cô nhiều hơn cũng coi như giúp cô nhanh chóng thích ứng phận.
Bên họ còn đang khuyên nhủ Ninh Kiều thì ngoài cửa truyền đến tiếng chạy vội.
Trên tay Giang Quả Quả xách theo một miếng thịt: “Chị dâu nhỏ, đây là thịt ba chỉ nhất!”
“Anh hai với ba còn đang đường về, mang về nhiều hải sản. Em hái dừa, chờ cả mua gà mái già về là thể hầm canh .”
Ở hải đảo, thứ thiếu chính là hải sản.
Trong bụng đều thiếu nước luộc, bởi cũng tranh giành hải sản tươi sống ở bãi biển.
một miếng thịt cùng gà mái già thì khác, mặc dù gia đình quân nhân tiền trợ cấp thấp cũng khả năng ăn thoải mái như thế, đều từng chịu khổ mới ngày hôm nay, cần tính toán tỉ mỉ.