Thân thể thể giữ cân bằng, tuy chỉ ngắn ngủi nhưng Ninh Kiều vui, đáy mắt nhiễm đầy ý , nhưng vui mừng bao lâu, đột nhiên đầu xe chao đảo ngừng, cô kêu khẽ một tiếng.
Cô cho rằng sẽ ngã.
cuối cùng .
Giang Hành vẫn luôn ở bên cạnh cô: “Không , em đừng sợ.”
Dưới ánh trăng, đường nét gương mặt vô cùng rõ ràng.
Ánh mắt lạnh nhạt như trong cốt truyện, mà là dịu dàng.
Trong khu nhà, cơm chiều ít ngoài tản bộ.
Chợt liếc mắt một cái thấy bóng dáng hai trong một góc, còn tưởng rằng lầm .
Chờ tập trung , xác thật là doanh trưởng Giang và vợ của .
Doanh trưởng Giang đỡ xe cho vợ, chỉ cô chạy. Qua thời gian lâu, cô vợ nhỏ nắm lý thuyết, nhưng học , doanh trưởng Giang hề mất kiên nhẫn, chỉ là mỉm , nhẹ nhàng cổ vũ.
“Ngày thường đối với mấy đứa em trai em gái, doanh trưởng Giang cũng kiên nhẫn như !”
“Giữa em trai em gái chắc nịch và vợ yêu kiều mềm mại thì thể giống ?”
“Cũng đúng, đôi khi cũng cảm thấy, ba đứa nhóc nghịch ngợm nhà doanh trưởng Giang đánh .”
Các em trai em gái đang tung tăng trong khu nhà, chợt cảm thấy lỗ tai ngứa ngáy.
Bọn họ dừng bước, trái .
Dường như chị dâu nhỏ sắp học lái xe , hai tròng mắt sáng ngời, chút mệt mỏi.
Cách đó xa, Tô Thanh Thời .
Giang Kỳ nửa xổm, cõng Giang Quả Quả.
“Đi!” Giang Quả Quả lệnh một tiếng.
Giang Kỳ dùng hết lực tiến về phía .
“Bịch” một tiếng, Giang Kỳ cẩn thận đụng Tô Thanh Thời.
Tô Thanh Thời hoa dung thất sắc*.
*Hoa dung thất sắc: khuôn mặt xinh hốt hoảng, sợ hãi.
Giây tiếp theo, một chân Giang Kỳ dẫm lên chân cô .
Giang Kỳ vốn nhỏ, vóc dáng cao ráo, hơn nữa cõng em gái, một chân dẫm xuống khiến Tô Thanh Thời đau điếng.
Tô Thanh Thời kinh hô một tiếng, lập tức xổm xuống xoa chân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-om-yeu-trong-nien-dai-van/chuong-87.html.]
Giang Nguyên chạy tiến lên: “Tiểu Kỳ, Quả Quả! Hai cái đứa đường!”
Giang Kỳ cùng Giang Quả Quả gãi gãi đầu.
Giang Nguyên kéo bọn họ : “Thật là.”
Đến khi bọn họ xa, Tô Thanh Thời cởi giày kiểm tra chân.
Hiện tại chỉ hồng một mảng, nhưng lát nữa chắc chắn sẽ bầm tím. Tô Thanh Thời cau mày, thể so đo với mấy đứa trẻ, ở trong khu nhà cô coi thường nhất là mấy mụ đàn bà đanh đá mắng chửi trẻ con.
Tô Thanh Thời chỉ thể ngậm bồ hòn, về nhà bôi thuốc.
Ba em Giang Nguyên nghênh ngang mà tới, trong lòng tràn đầy sảng khoái.
“Chị đau ?”
“Hẳn là đau, thấy chị đau đến biến sắc.”
“Vậy là , còn sợ chị đau !”
“ chúng hứa với cả đời sẽ ngoan ngoãn, thế, là lời ?”
“Ai bảo chị ức h.i.ế.p chị dâu nhỏ của chúng !”
Giang Nguyên, Giang Kỳ cùng Giang Quả Quả ngẫm còn cảm thấy đủ.
Chỉ là đáng tiếc nhà họ Đường xe đạp, nếu dùng đinh đ.â.m trả , mới gọi là ăn miếng trả miếng.
Bọn họ cân nhắc còn biện pháp nào khác thể trị Tô Thanh Thời .
Đột nhiên qua cửa nhà chủ nhiệm Bạch.
Nghe chủ nhiệm Bạch chuyện với Tưởng Bội Dung.
“Công việc tồi, bao nhiêu đều tranh vỡ đầu đấy.”
“Mới lấy đây, trong khu nhà của chúng còn kịp dán thông báo. Nhiều ít gia đình quân nhân đều ngoài , lúc là cơ hội .”
“Đến lúc đó xem, bao nhiêu đồng chí báo danh.”
Giang Quả Quả chớp chớp mắt.
Công việc, , đăng ký……
Đời , mỗi ngày chị dâu nhỏ ở nhà trông mong mà chờ bọn họ với cả về nhà.
Thật đáng thương.
“Dì Bạch!” Giang Quả Quả lớn tiếng , “Cháu đăng ký giùm chị dâu nhỏ!”
Chủ nhiệm Bạch:……
Còn là công việc gì, trực tiếp đăng ký cho chị dâu nhỏ?