Trọng Sinh Thành Mỹ Nhân Ốm Yếu Trong Niên Đại Văn - Chương 95

Cập nhật lúc: 2025-03-30 23:36:39
Lượt xem: 125

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đưa đồ ăn về nhà xong, Ninh Kiều nhận một phong điện báo cấp tốc.

Từ khi hải đảo đến nay, đây vẫn là đầu cô nhận điện báo.

Nếu chỉ điện báo thôi thì ba phần tiền, cấp tốc thì thêm phí.

Thấy là điện báo từ An Thành, trong lòng Ninh Kiều kinh hoảng, còn tưởng rằng trong nhà chuyện. Nhận lấy xem, là tin , là xác nhận chị dâu mang thai!

Tuy chuẩn tâm lý, nhưng Ninh Kiều vẫn vui mừng khôn xiết.

Bèn hỏi kinh nghiệm trong khu nhà: chị Tú Lan về việc cần chú ý trong thời gian mang thai, lập tức về phòng thư cho chị dâu.

Chị Tú Lan bóng dáng nhẹ nhàng của cô, lắc đầu, với bên cạnh: “Chị dâu với em mà.”

Ninh Kiều một bên thư, nghĩ cháu trai cháu gái tương lai thể dùng đồ chơi gì.

Suy xét đến điều , mới đột nhiên phát hiện, mấy ngày hôm cả quá vội vàng, quên lấy trống bỏi.

Rõ ràng cô dặn cả ngàn , cái đáng tin cậy !

Ninh Kiều xong, dán tem lên mặt .

Khi chuẩn cửa gửi thư, còn cho trống bỏi trong túi.

Thuận tiện đến cục bưu chính hỏi một câu, thể gửi kèm trống bỏi .

Chạy xe đạp đến chỗ nào cũng thuận tiện.

Chị Tú Lan cô gái nhỏ hấp tấp trở về, hấp tấp ngoài.

Lần còn ông cụ Giang thể cô yếu đuối, nhờ quan tâm cô một chút, khá ?

Ninh Kiều tới tới lui lui, vội đến mệnh.

Nói đến cũng kỳ quái, ở An Thành nghỉ ngơi cả ngày, động bất động liền thở hổn hển, hiện giờ hải đảo, ngược tinh thần hơn.

Cũng là do khí hậu của hải đảo canh gà hầm nước dừa bổ dưỡng, vẫn là thể quá nhàn rỗi, nhàn rỗi liền một tật .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-om-yeu-trong-nien-dai-van/chuong-95.html.]

Túi bên trái cô chứa thư, túi bên chứa trống bỏi, xe đạp chạy đến cục bưu chính.

Nửa đường thấy một chiếc xe buýt chạy chậm đến, cô vội vàng chạy sang một bên.

Xe buýt ngừng ở cách đó xa, một phụ nữ trung niên mặc quần áo ngăn nắp bước từ xe xuống .

Đồng chí nữ buộc tóc đuôi ngựa nhanh nhẹn, bao lớn bao nhỏ vai, trong tay còn cầm một sọt trứng gà.

Mới xuống xe, đồng chí nữ thiếu chút nữa bản vướng ngã, thật vất vả vững, chặt chẽ ôm chặt trứng gà: “Ai da ——”

Ninh Kiều trơ mắt sọt trứng gà trong tay quơ quơ, vì bà vuốt mồ hôi.

Chờ xe buýt lái , Ninh Kiều chuẩn tiếp tục lên đường, đột nhiên đối phương hô một tiếng: “Đồng chí, thể chở giúp ?”

Đối phương chỉ chỉ ghế xe của cô: “Còn một đoạn đường mới đến khu nhà của , đồ nhiều quá hại mệt rã rời.”

“Dì ở khu nhà trong quân khu ?” Ninh Kiều nghĩ nghĩ, gật đầu , “Dì để lên .”

Đối phương thấy chính là lanh lẹ, miệng đầy lời cảm ơn, tiến lên để mấy cái túi vai đặt ghế . Sợ vững, bà còn lấy một cọng dây thừng trong túi , ha ha : “Nhìn đều chuẩn , chính là một chút xem gặp ai chạy xe đạp qua . Vận khí , thật .”

Ninh Kiều chỉ phía : “Nơi còn vị trí .”

“Cô chở ?” Người phụ nữ , “Đừng đừng đừng, chạy .”

“Không , chở .” Ninh Kiều thẹn thùng mà , “Ý là túi vai dì, cũng thể để lên đây.”

Người phụ nữ “Phụt” một tiếng: “Cô thật là thành thật. Cô đường đến khu nhà chứ?”

“Biết, cũng ở chỗ đó.”

Lúc đến phiên đối phương ngơ ngẩn.

Cô gái nhỏ cũng sống ở khu nhà trong quân khu? Thế nào mà ngày thường gặp qua .

Ninh Kiều mau chóng gửi thư ngoài, nhiều lời, đạp xe đưa hành lý về khu nhà.

Hành lý cũng nặng, chỉ là một ít quần áo mà thôi, Ninh Kiều chuyển giúp đến cửa khu nhà, để chỗ bảo vệ cửa, lúc xoay chạy trở về, cầm theo trứng gà, thảnh thơi về.

Loading...