Trọng Sinh Thành Thê Tử Trong Tiểu Thuyết - Chương 156

Cập nhật lúc: 2025-07-15 12:31:14
Lượt xem: 150

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Dù Khương Xuân chiều chuộng Tống Thời An, nàng cũng bao giờ để quá nhàn rỗi mà gì. Nghe hỏi, nàng suy nghĩ một lát mỉm : “Chờ khi bánh mè nở, phu quân đến nhóm lửa giúp .”

Tên vốn là ưa sạch sẽ, thường tự đun nước tắm rửa, nên tài nhóm lửa thành thạo.

TBC

Tống Thời An gật đầu đáp: “Được.”

Khi Lưu bà tử cùng Phan Hạnh xe lừa thuê đến nhà Khương gia, bước chân bếp thấy vị trượng phu dung mạo tuấn tú, khí chất văn nhã của Khương Xuân đang bếp lửa nhóm lửa.

Hắn trong tay cầm một quyển sách mới tinh, ánh mắt chăm chú trang sách, thỉnh thoảng liếc lò lửa.

Lưu bà tử vội vàng : “Ôi chao, để cháu rể, một sách như nhóm lửa chứ? Hạnh nương, mau cháu rể .”

Nghe , Tống Thời An liền dậy, chắp tay thi lễ: “Bà di, biểu di, hai đến ?”

Sau khi chào hỏi, lớn tiếng hướng về phía nhà kho gọi: “Nương tử, bà di bọn họ đến .”

Lò than trong bếp sưởi trống, Khương Xuân đang bưng chậu than kho để lấy thêm than, gọi Tống Thời Âm theo mở và đóng cửa kho, vì thế cả hai đều mặt.

Còn Khương Hà thì Khương Xuân bảo đến nhà Lý thị mua đậu phụ.

Khương Xuân bưng chậu than chạy đến, từ xa ngọt ngào chào hỏi: “Bà di, biểu di, hai đến ? Mau nhà !”

Nàng đặt chậu than xuống, nhanh chóng rửa tay trong chậu gỗ bên lò sưởi, đó mở cửa tây phòng, dẫn Lưu bà tử cùng Phan Hạnh .

Rồi nàng dặn dò Tống Thời Âm: “A Âm, pha một ấm .”

Lưu bà tử giường trong phòng tây, ngắm nghía lò sưởi trong phòng, ngớt lời khen ngợi: “Cái lò sắt thật tệ, trong nhà ấm áp như mùa xuân, mặc áo mỏng cũng đủ .”

Khương Xuân đáp: “Năm ngoái phu quân thể yếu, nên mới tìm thợ rèn trong huyện cái lò sưởi , ngờ thật sự hữu dụng, nhà cửa quả thật ấm hơn nhiều.”

Sau vài câu chuyện, Phan Hạnh liền dậy ngoài Tống Thời An nhóm lửa, nhưng Khương Xuân ngăn .

Nàng thản nhiên : “Biểu di cứ chơi, để phu quân nhóm lửa là , nhóm giỏi .”

Lưu bà tử trừng mắt nàng: “Nhóm lửa là việc của nữ nhân chúng , thể để một đại lão gia nhóm lửa? Dù cháu rể là nhà con, cũng nên mà hạ thấp .”

Khương Xuân bĩu môi, hừ một tiếng: “Các đầu bếp trong tửu lâu là đại lão gia, chẳng họ vẫn nhóm lửa đó ? Hơn nữa, nhà nào nữ nhân, chẳng lẽ một đám đại lão gia cũng nhóm lửa, đợi c.h.ế.t đói ?”

Lưu bà tử mà tức giận đến bật , nàng mắng yêu: “Ngươi cái đồ tiểu tử , lòng nhắc nhở, con chọn mấy lời cay độc mà đối đáp, cố ý cãi cùn với ? Phải chăng là kiếp con là cái đồ cãi vã đầu thai?”

Khương Xuân dĩ nhiên hiểu Lưu bà tử ý , chỉ nhắc nhở đừng giảm giá trị của Tống Thời An, tránh tổn thương tình cảm phu thê.

Đừng đến Lưu bà tử, ngay cả Khương Hà, mỗi thấy Tống Thời An nhóm lửa, cũng đều càu nhàu mấy câu, cảm thấy hành động của một đại lão gia như thật thỏa đáng.

Có lẽ đây chính là giới hạn của thời đại .

Vì thế, tuy Khương Xuân đồng tình với Lưu bà tử, nhưng cũng để bụng.

Phan Hạnh từ nãy đến giờ vẫn quan sát cách bọn họ ở cạnh , liền dùng khuỷu tay đẩy nhẹ mẫu , trách yêu: “Mẹ , Xuân nương là tính toán, phu quân nàng cũng chẳng ý kiến gì, cần gì xen chuyện ?”

Lưu bà tử bĩu môi, trong lòng chút phục, nhưng miệng gì thêm.

Đang chuyện, Khương Hà mua đậu phụ trở về, cùng hàn huyên vài câu.

Khương Xuân bảo Khương Hà tiếp chuyện, còn dẫn Tống Thời Âm bếp, tiếp tục món ăn.

Hai vị khách đến, mà thích, cần quá câu nệ, khi ăn cũng chẳng bày vẽ, chỉ cùng một bàn là đủ.

Khương Hà gần gũi với biểu di Lưu bà tử, còn thuê đất nhà bà để bày sạp thịt, nên ông cũng xót xa cho cảnh cô độc nơi nương tựa của bà.

Nay biểu Phan Hạnh trở về, ông thật lòng vui mừng cho Lưu bà tử, bèn lập tức mang một vò rượu hoàng tửu mà Khương Xuân mang về từ phủ Thiệu Hưng cho ông.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-the-tu-trong-tieu-thuyet/chuong-156.html.]

Hâm nóng một bình, ông tự tay rót rượu cho Lưu bà tử, cùng biểu di uống vài chén thật vui vẻ.

Lưu bà tử vốn thích uống rượu, nhưng những năm gần đây vì tích góp tiền dưỡng lão, đến một văn tiền cũng tính toán chia đôi mà dùng, nào dám xa xỉ uống rượu?

Nghe rượu ngon từ phương Nam mang đến, bà liền nâng chén lên, nhấp một ngụm.

Đôi mắt nhỏ lập tức nheo thành một đường, ngớt lời khen ngợi: "Rượu ngon, thật sự là rượu ngon, quả nhiên hổ danh là rượu từ phương Nam mang về, trong hơn nhiều so với rượu ở đây, hương vị cũng thơm hơn vài phần."

Khương Hà hì hì : "Biểu di quả nhiên là từng trải, một câu trúng ngay chỗ tinh túy."

Khương Xuân bĩu môi, cái gì mà rượu ngon với ngon, dù cũng chỉ là rượu trắng pha với giấm, khó uống chết.

Tống Thời An liền huých nhẹ nàng một cái, : "Ngàn dặm mang về rượu ngon như thế, nàng nếm thử một chút ?"

Khương Xuân đầu, với ánh mắt nghi ngờ.

Xúi giục uống rượu? Hẳn là mưu đồ gì đó, chắc là định lợi dụng lúc say để dễ dàng dỗ ngọt, dụ dỗ cùng mật hơn.

Chưa đợi nàng từ chối, Phan Hạnh bên thấy, lập tức cầm lấy bình rượu, rót đầy chén mặt Khương Xuân, cũng rót đầy chén mặt .

Nàng nâng chén, nghiêm trang : "Nhờ Xuân nương, mới thể thoát khỏi khổ nạn mà trở về quê hương, mới thể báo hiếu mặt mẫu , chén rượu biểu di kính nàng."

Khương Xuân: "..."

Biểu di, chắc chắn là cứu viện mà Tống Thời An mời đến đúng ?

Tống Thời An giơ tay áo lên, che miệng trộm.

Biểu di kính rượu, Khương Xuân thể từ chối, đành nâng chén lên, mỉm : “Nếu gặp biểu di thì thôi, nhưng chạm mặt biểu di, hơn nữa trong tay tiền bạc cũng đủ, theo tình theo lý đều chuộc biểu di ngoài.”

Phan Hạnh ở thanh lâu mười mấy năm, trải qua ít chuyện, con cũng thông tỏ nhiều. Nghe , nàng lắc đầu: “Đời nào cái gọi là tình lý, chẳng qua là do lòng nàng thiện lương mà thôi.”

Gặp những kẻ chỉ lo việc nhà , chẳng ai tự nhận như thế.

Khương Xuân hì hì: “Dĩ nhiên thiện lương , phu quân còn bảo lương thiện nhất thiên hạ cơ mà.”

Tống Thời Âm đang cầm tay nhai một miếng sườn kho đỏ, liền cúi đầu, lén lút đảo mắt trắng.

Lại nữa, nữa .

Màn khoe ân ái diễn diễn hàng ngày bắt đầu.

Đã , đại ca của nàng còn gật đầu, nghiêm túc : “Phu nhân đúng là lương thiện nhất thiên hạ.”

Khương Xuân đặt chén rượu xuống, hai tay ôm mặt, nàng hét lên một tiếng “Aiya”: “Phu quân , mặt khách nhân khiêm tốn một chút, đừng thẳng thắn khen như chứ.”

Lưu bà tử: “...”

Phan Hạnh: “...”

Khương Hà và Tống Thời Âm, một vẫn thản nhiên nhai miếng thịt khô, một tiếp tục cúi đầu gặm sườn kho, sớm quen thuộc với cảnh tượng .

Khương Xuân chen , nỗi chua xót trong lòng Phan Hạnh mới dâng lên hóa thành hư .

Nàng dở dở , nâng chén rượu lên môi, ngửa đầu uống cạn, giơ chiếc chén lên mặt Khương Xuân.

Khương Xuân đành nâng chén lên, uống một cạn sạch.

Vị chua cay nồng đậm khiến nàng nhăn nhó, miệng phát tiếng “xuýt xoa” vì rút .

Bộ dạng quái đản khiến Lưu bà tử và Phan Hạnh nhịn .

Loading...