Trọng Sinh Thành Thê Tử Trong Tiểu Thuyết - Chương 157
Cập nhật lúc: 2025-07-15 12:31:17
Lượt xem: 177
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lưu bà tử từ trong tay áo lấy một tờ giấy ố vàng, trách mắng: “Ta vốn định chuyện nghiêm túc, nhưng con trò phá hỏng hết, nghiêm chỉnh cũng .”
“Đây là khế đất nhà , con cầm lấy. Sau với biểu di con còn nữa, căn nhà sẽ thuộc về con. Căn nhà trấn đáng giá bao nhiêu, khế đất tuy chẳng thể bù một trăm lượng bạc con chuộc biểu di của con, nhưng trong nhà con , vật đáng giá cũng chỉ mỗi căn nhà , mong con đừng chê bai.”
Lưu bà tử dừng một chút, giả vờ như kẻ vô : “Dù chê cũng chẳng cách nào khác, vì chúng cũng gì hơn nữa.”
Nói xong, bà liền đưa tờ khế đất trong tay về phía Khương Xuân.
Khương Xuân nhận.
Nàng ngước mắt về phía Khương Hà.
Khương Hà liền đưa tay đẩy tay Lưu bà tử trở , nghiêm mặt : “Biểu di, gì ? Căn nhà đó là do biểu di phu để , nếu truyền thì cũng truyền cho con cháu nhà họ Phan, đưa cho Xuân nương, ngoài như thế để gì?
Biểu còn trẻ, thể tìm một rể ngoan hiền ở trấn Hồng Diệp chúng , sinh vài đứa con, đời sẽ nơi nương tựa.
Nếu mất căn nhà, ai sẽ rể nhà biểu đây?”
Phan Hạnh liền “hừ” một tiếng khinh thường: “Biểu ca, nghĩ ai cũng may mắn như , tìm một rể như cháu rể ư?
Thời buổi , sẵn sàng rể nhà, phần lớn là những kẻ nhà nghèo đến mức cơm ăn hoặc là loại lười nhác, gian xảo, chỉ hưởng thụ mà việc. Nếu thật sự tìm một như về, nhà chúng chỉ mỗi hai con, chỉ e sẽ ăn sạch sành sanh.”
Khương Hà thì cau mày: “Điều đó cũng lý thật.”
Ông suy nghĩ một lát, liếc Khương Xuân một cái, : “ cũng cần quá lo lắng, Xuân nương ở đây mà. Ngay cả kẻ tồi tệ như thúc của nàng cũng nàng đánh cho phục tùng, giờ ngoan ngoãn ở nhà trông cửa hàng. Đối phó với rể tuyển, chắc cũng chẳng khó khăn gì.”
Khương Xuân liền cau mày.
Về lý mà , điều đó sai, nàng ở đây, dù biểu di tuyển rể ghê gớm đến mấy, cũng sẽ nàng kiểm soát.
vấn đề là, một năm , cha con họ sẽ theo Tống Thời An kinh, lúc đó còn thể trông coi con Phan Hạnh nữa.
Nàng vội : “Cha, cha nghĩ đơn giản quá . Nếu gặp một gia đình bảy tám nghèo khó, chân đất sợ giày, quyết tâm ăn hết gia sản, thì chúng cũng thể đề phòng nổi.
Theo , biểu di thể nhận nuôi một đứa trẻ mồ côi tính tình , còn cha , từ nhỏ nghiêm khắc dạy dỗ, dưỡng thành tình cảm sâu sắc. Chẳng cách đó còn đáng tin cậy hơn so với việc tuyển con rể nhà ?”
TBC
Phan Hạnh : “Trùng hợp quá, cũng nghĩ như .”
Bằng nàng cũng chẳng định đem khế đất tặng cho Khương Xuân.
Khương Xuân giơ ngón tay cái về phía Phan Hạnh, về phía Lưu bà tử, khẩy: “Căn nhà của , nhất là để cho chất nhi. Nếu nhận nuôi , cuối cùng chẳng để cho họ một chốn nương , mà cưới thể tử, sinh chắt cho đây?”
Lời lý, Lưu bà tử khó xử : “ còn món nợ một trăm lượng bạc…”
Khương Xuân mỉm : “Nói rằng nhà giàu đến mức để ý đến một trăm lượng bạc đó thì , nhưng quả thật cũng thiếu một trăm lượng , xem như đưa cho di dưỡng lão .”
Quầy thịt nhà họ Khương bày ngay cửa nhà Lưu bà tử, những năm qua tích góp bao nhiêu tài sản, bà chỉ cần nhẩm tính một chút là ngay.
Số tiền sáu trăm lượng bạc Khương Xuân bỏ ở phủ Thiệu Hưng để chuộc , thực sự tiền mà nhà họ Khương thể kiếm .
Chỉ một khả năng, đó là tiền đó là do rể nhà – Tống Thời An – nghĩ cách kiếm .
Bà đoán rằng rể nhà , nhan sắc tuyệt trần, chữ, chắc hẳn là lai lịch, nhưng bà ngờ rằng thể xoay sở một khoản bạc lớn đến thế.
Vì , giờ đây Khương Xuân mới thể chuyện đầy tự tin, một trăm lượng bạc cần là cần.
Lưu bà tử im lặng một hồi, cất khế đất trở trong tay áo, lau nước mắt, trách: “Người muỗi nhỏ vẫn máu, còn con, Khương Xuân, căn nhà dâng tận miệng cũng , bảo là lương thiện nhất thiên hạ ư? Ta thấy con là kẻ ngốc nhất thiên hạ thì !”
Nếu cháu gái thực sự thiếu tiền, một lòng lo lắng cho tương lai của bà và con gái, bà cũng cần ép nhận khế đất nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-the-tu-trong-tieu-thuyet/chuong-157.html.]
Về phần món nợ ân tình , ngày dài tháng rộng, cứ từ từ mà trả.
Dẫu bà trả hết nợ, thì vẫn còn con gái bà, thậm chí còn cả đứa con nuôi mà con gái bà nhận về, chung quy sẽ ngày trả hết.
Họ ngờ rằng chỉ qua một năm, cả nhà họ Khương dời khỏi trấn Hồng Diệp, tiến kinh để tìm kế sinh nhai.
Tất nhiên, đó là chuyện .
Trong tiệc, Khương Xuân Lưu bà tử và Phan Hạnh luân phiên chuốc rượu, Khương Hà chỉ mỉm mà hề giúp đỡ, Tống Thời An trong lòng khoái chí, còn Tống Thời Âm thì chỉ mải miết bên ăn thịt, hề can dự.
Cảnh cô độc ai cứu giúp khiến Khương Xuân chẳng mấy chốc say khướt.
Nàng lảo đảo tiễn khách ngoài, lúc về vấp bậc cửa, suýt chút nữa thì ngã nhào, may mà Tống Thời An đoán , nhanh tay ôm lấy eo nàng.
Tống Thời Âm theo liền lấy tay che mắt, qua kẽ ngón tay lén , miệng cất tiếng đùa: “Ôi chao, đại ca đại tẩu, hai giữa ban ngày ban mặt mà ôm ôm ấp ấp như thế, thể thống gì đây?”
Khương Hà điềm nhiên khoanh tay lưng, tủm tỉm bước về chính phòng, như thấy lời của Tống Thời Âm.
Tống Thời An đầu lườm Tống Thời Âm một cái, lạnh lùng : “Muội bớt gây chuyện .”
Nói xong, để ý đến đường nữa, nửa ôm nửa dìu Khương Xuân về tây phòng.
Tống Thời Âm bĩu môi, liếc mắt về phía đông phòng, trong lòng thầm trách móc: “Đại ca vội vàng đưa đại tẩu về tây phòng, chắc chắn là nhân lúc đại tẩu say rượu mà chuyện đây! Hừ, tên giả tạo !”
Tống Thời An đỡ Khương Xuân lên giường, đưa cho nàng uống nửa chén nước ấm.
Sau đó, bước bếp, đổ thêm hai thùng nước hai nồi lớn, bắt đầu đun nước.
Tống Thời Âm ở cửa phòng thấy cảnh đó, lập tức khinh bỉ bĩu môi.
“Hừ, đun nước để tắm , đại ca quả thật định chuyện mà!”
Vừa mới trách nàng gây chuyện, giờ nàng nhớ kỹ đấy!
Tống Thời Âm đảo mắt, quyết định sáng mai khi đại tẩu tỉnh rượu, sẽ chạy tố cáo, để xem đại tẩu xử lý đại ca !
Tống Thời An hề , khi nước sôi, chuyển thau gỗ tây phòng, pha nước ấm, cẩn thận tắm rửa sạch sẽ cho bản .
Rồi cởi bỏ y phục của Khương Xuân, bế nàng thau gỗ, tắm rửa thật kỹ cho nàng.
Ngay đó, liền ôm nàng lên giường.
Khương Xuân tuy say rượu nhưng lòng hề mê , bật mắng: "Không chuyện mà ân cần như thế, chẳng gian thì cũng là trộm!"
Không đợi Tống Thời An đáp lời, nàng vui : "Giờ mới chỉ là giữa trưa, chẳng lẽ định "ban ngày tuyên dâm" ?"
Đây rõ ràng là điều tối kỵ của bậc văn nhân.
mà…
Trước đó bọn họ vài mật từ lúc sáng sớm ?
Khi mặt trời còn mọc cơ mà, chắc tính là giữa thanh thiên bạch nhật nhỉ?
Tống Thời An đưa ngón tay trỏ trắng nõn dài mảnh, chạm nhẹ lên môi nàng, ghé sát tai nàng, nhỏ giọng : "Nếu nàng dùng chỗ giúp vi phu, sẽ tính là phạm điều tối kỵ nữa."
Khương Xuân: "..."
Hay cho cái tên , vẫn còn nhớ chuyện đó!