Trọng Sinh Thành Thê Tử Trong Tiểu Thuyết - Chương 159
Cập nhật lúc: 2025-07-15 12:31:22
Lượt xem: 161
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhìn thấy đại cữu của , Khương Hà ha hả : "Đại ca, đến giờ ? Đã ăn cơm ? Nếu ăn thì đây cùng ăn chút , chúng cũng mới ăn xong."
"Ta ăn ." Trịnh Nghệ gọn gàng đáp câu hỏi của em rể, đưa chiếc hòm trong tay về phía Tống Thời An, : "Lư huyện lệnh sai đưa lễ thọ đến, bảo con nhất định mở ngay xem."
Tống Thời An nhận lấy chiếc hòm, bình tĩnh : "Cữu cữu, mời trong nhà."
Hắn đại khái cũng đoán Lư Chính Hành truyền tin tức gì cho , chẳng qua là tin Ngũ hoàng tử bệnh nguy kịch, đến mặt để tỏ lòng mà thôi.
Hắn cũng chẳng né tránh ai, xuống chiếc ghế đẩu trong bếp, tháo khóa hộp, đưa tay mở nắp hộp .
Bên cùng của hộp là một phong thư, phía là một bộ văn phòng tứ bảo, hai bình rượu, hai hũ , bốn xấp lụa, một hộp nhỏ đựng một bộ trang sức vàng ròng nạm hồng ngọc, và một túi tiền chứa hai mươi thỏi bạc mỗi thỏi năm lạng.
Hắn đưa tay lấy phong thư, xé niêm phong, rút tờ giấy bên trong mở , mượn ánh đèn dầu lờ mờ, nhanh chóng lướt qua nội dung bên .
Ngay đó, đem tờ thư cùng phong bì đến gần đèn dầu, đốt thành tro bụi.
Rồi ngẩng đầu, nhàn nhạt với : "Triều đình chút biến động, nhưng chẳng liên quan gì đến dân thường chúng ."
Trịnh Nghệ thở phào nhẹ nhõm, vỗ n.g.ự.c mà : "Người đến hối hả gấp gáp, còn tưởng đại sự gì, suýt nữa dọa c.h.ế.t ."
Khương Xuân tủm tỉm : "Cữu cữu, triều đình đại sự thể tính là đại sự ?"
Trịnh Nghệ dở dở : "Chỉ con là nghịch ngợm."
Tống Thời An lấy từ trong hộp một bình rượu cùng một hũ , đưa cho Trịnh Nghệ, khẽ nở một nụ : "Bình rượu ngon và hũ để cữu cữu áp chế nỗi lo lắng."
Trịnh Nghệ vội vàng nhận lấy, như sợ Tống Thời An đổi ý, ha hả : "A, rượu ngon để đè nén sợ hãi, nỗi lo trong lòng liền tiêu tan ngay lập tức."
Tống Thời An nhếch môi, cháu giống cữu, quả sai, dáng vẻ ông cố tình giả bộ ngộ nghĩnh, thật giống như Khương Xuân từ một khuôn mà .
"Trời khuya, mau trở về, thì cữu mẫu của con lo lắng vớ vẩn." Trịnh Nghệ cũng nán lâu, trò chuyện thêm vài câu dậy cáo từ.
Sau khi tiễn , Khương Hà nghiêm mặt hỏi Tống Thời An: "Thật sự chuyện gì chứ?"
Khương Hà kẻ ngốc, nếu chỉ là chuyện triều đình liên quan gì đến con rể, thì huyện thái gia thể nào giữa đêm khuya sai đại cữu đến đưa tin cho .
Tống Thời An khẽ : “Cha cứ yên tâm, thật sự việc gì, mà nếu , thì cũng là chuyện .”
Khương Hà hiểu chuyện triều đình, nên cũng truy cứu thêm, chỉ đưa tay vỗ vỗ vai Tống Thời An: “Không chuyện gì thì , chuyện gì thì .”
Đợi Khương Hà trong đông phòng, Tống Thời Âm gần, nhỏ giọng hỏi Tống Thời An: “Đại ca, chuyện triều đình gì quan trọng đến nỗi Lư đại nhân đặc biệt sai đưa tin cho ?”
Tống Thời An liếc nàng một cái, lạnh nhạt : “Muội hỏi nhiều gì, mau nghỉ sớm .”
Tống Thời Âm vui, lẩm bẩm: “Hừ, bảo ngủ sớm, để dễ bề chuyện thầm thì với tẩu tẩu, ?”
Tống Thời An hừ lạnh: “Muội chuyện thầm thì cũng , để tẩu tẩu tìm một mối hôn sự cho trong làng, lúc đó gì thì .”
Tống Thời Âm tức đến mức giậm chân: “Đại ca, thật xa, dọa nạt nữa!”
Nàng lập tức chạy đến bên cạnh Khương Xuân, ôm lấy một cánh tay của nàng mà lay lay: “Tẩu tẩu, tẩu quản đại ca , trái tim nhỏ bé yếu ớt của chịu nổi hù dọa mãi thế .”
Khương Xuân vỗ nhẹ tay nàng, : “Đừng để ý đến , dù cũng là tìm mối hôn sự cho .
Thôi nào, giờ cũng muộn , mau ngủ sớm , mai dậy sớm nấu cháo.”
“Vẫn là tẩu thương nhất.” Tống Thời Âm đắc ý nhướng mày với Tống Thời An, đó ngoan ngoãn về tây sương phòng.
Tống Thời An: “…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-the-tu-trong-tieu-thuyet/chuong-159.html.]
Con bé , đúng là Khương Xuân bán còn giúp nàng đếm tiền.
Khương Xuân mang chậu gỗ trong tây phòng, múc vài gầu nước lạnh , đó múc thêm vài gầu nước nóng từ nồi lớn đổ chậu.
Nàng mang hai chiếc ghế đẩu nhỏ, mỗi một chiếc, cùng ngâm chân.
Khương Xuân liếc mắt : “Chàng tự nguyện khai hết, để đánh một trận khai?”
Tống Thời An ngẩng lên, đôi mắt phượng trong trẻo lạnh lùng, như nàng: “Nàng nỡ đánh ?”
Khương Xuân hừ nhẹ: “Còn tùy, nếu cố tình giấu giếm chuyện gì, một khi phát hiện sự thật, cứ chờ mà ăn đòn .”
“Xì…” Tống Thời An âm thầm hít một lạnh trong lòng.
Chuyện lớn như trọng sinh, vẫn luôn giấu nàng, nhất cả đời đừng để nàng phát hiện manh mối, bằng trận đòn chắc chắn thoát .
Cái gì chứ? Chẳng lẽ nàng cũng bí mật giấu ?
Lý thì là như , nhưng Khương Xuân nào kẻ lý lẽ, nếu mà đem lý lẽ với nàng, chỉ tổ chuốc thêm tội.
Có điều, đó là chuyện , hiện tại giải quyết nguy cơ mắt .
Hắn lập tức : "Lư Chính Hành thư Ngũ hoàng tử nhiễm bệnh sốt rét, Thái y viện bó tay, e rằng chẳng còn bao lâu nữa."
Khương Xuân giả bộ ngây ngô, hỏi: " chuyện đó liên quan gì đến ? Sao huyện thái gia đặc biệt thư báo cho việc ?"
Tống Thời An mím môi, thầm nghĩ, nàng cứ giả bộ .
Nàng rõ tương lai của , tất nhiên cũng thấu rõ xuất của .
Lùi một vạn bước mà , dù nàng chẳng chút gì, chỉ cần Tống Thời Âm – đứa đường ngốc nghếch chút đề phòng với nàng – thì bí mật của sớm nàng moi hết .
cũng chẳng dám vạch trần, bằng nàng thẹn quá hóa giận, chịu ngủ chung giường với , chịu thiệt vẫn là .
Hắn vẻ chột , yếu ớt : "Vì xuất từ Quế Hoa Tống gia ở kinh thành, mà tỷ tỷ ruột của gả cho Yến vương điện hạ, hiện giờ cùng Yến vương giam lỏng trong biệt viện hoàng lăng."
Ngừng một chút, bổ sung: "Yến vương điện hạ văn võ song , thông minh tài trí, nhân hậu, trong các hoàng tử, ngài là xuất sắc nhất, triều thần kỳ vọng sẽ trở thành thái tử ai khác."
Khương Xuân vẻ kinh ngạc, đôi mắt hạnh mở to, miệng há thể nhét cả quả trứng gà.
Ngơ ngẩn hồi lâu, nàng đột nhiên vỗ đùi, “A” lên một tiếng: "Chàng là thê (em vợ) của Yến vương, chẳng là thê tử của thê Yến vương… Thế chẳng thành hoàng quốc thích ?
Trời ơi, sắp bay lên cành phượng hoàng đây!"
Nàng “soạt” một cái phắt dậy, bước khỏi chậu gỗ, chân trần qua nền đất, xoay vòng.
Khi thì ôm đầu, khi thì vỗ mặt, khi “a a” kêu loạn.
Hoàn hảo diễn màn kịch "đỗ trạng nguyên."
Tống Thời An: "..."
Diễn khoa trương thế , ai tưởng nàng phát điên mất .
Hắn bất đắc dĩ : "Nàng bình tĩnh chút, đó là chuyện , giờ Tống gia tịch biên, Yến vương điện hạ bãi bỏ tước hiệu, giáng thứ dân, cả nhà đày canh giữ lăng tẩm ."
Khương Xuân như mới bừng tỉnh, miệng “xuýt xoa” hít khí lạnh, kêu "lạnh quá", chạy về xuống, đặt đôi chân bám đầy bụi đất chậu gỗ.
TBC
Tống Thời An giơ chân, dùng đôi chân trắng nõn thon dài của nhẹ nhàng cọ cọ chân nàng.
Khương Xuân huých khuỷu tay cánh tay , hì hì : "Nếu Ngũ hoàng tử mất, chẳng tỷ phu của chúng cơ hội Đông Sơn tái khởi ư?"