Trọng Sinh Thành Thê Tử Trong Tiểu Thuyết - Chương 160

Cập nhật lúc: 2025-07-15 12:31:25
Lượt xem: 165

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khóe miệng Tống Thời An giật giật, nàng thật sự giỏi “thấy sang bắt quàng họ”, giờ thành "tỷ phu của chúng " .

Hắn lấp lửng đáp: "Ai mà , lẽ ."

Ngũ hoàng tử qua đời, Liễu quý phi kích thích trở nên điên loạn, thường xuyên kéo áo hoàng đế, cào mặt ông, đòi hoàng tử của .

Hoàng đế hành hạ đến kiệt sức, chỉ còn cách cho giam giữ Liễu quý phi, ngờ đêm đó, Liễu quý phi treo cổ tự vẫn.

Nhi tử sủng ái và yêu quý lượt rời bỏ, hoàng đế cũng còn hứng thú nắm quyền thêm hai mươi năm nữa.

Ngẫm các hoàng tử của , quả thật Yến vương là tài nhất, và cũng giống nhất (?).

, ngày hôm Liễu quý phi qua đời, ông liền ban chiếu phong Yến vương thái tử, lệnh cho thái tử phi Tống Thời Dự phối hợp với lễ bộ lo liệu tang lễ cho Liễu quý phi.

Liễu quý phi qua đời ngày rằm tháng bảy, chiếu phong ban ngày mười sáu tháng bảy, đến khi của tỷ tỷ đến tìm ở Hồng Diệp trấn, e rằng đến cuối tháng bảy hoặc đầu tháng tám mới đến nơi.

Nếu may mắn, thể năm nay còn kịp đón Tết Trung Thu ở kinh thành.

*

Thực tế đúng như , đầu tháng tám, ngày nọ, Khương Xuân bán xong thịt trở về làng, đến cổng làng, trong làng kêu lớn: “Xuân Nương, nhà ngươi khách, mấy vị công tử cưỡi ngựa mặc lụa đến.”

“Cảm tạ thông báo.” Khương Xuân cảm tạ, quất roi lưng con la, vội vàng về nhà.

Đến cổng nhà, quả nhiên, cây ở cổng treo dây buộc mấy con ngựa cao lớn, yên cương và móng ngựa đều đồng bộ.

Khương Xuân đoán, những đến thể là thị vệ của Yến vương.

Nàng mở cửa bước sân, mấy đàn ông lực lưỡng đang trong sân lập tức dậy, đồng loạt quỳ một chân xuống chào nàng: “Chúng thần bái kiến Tống Đại nương.”

Khương Xuân thấy cảnh tượng bao giờ, lập tức dọa lùi một bước.

Khi phản ứng , nàng vội vàng giơ tay lên: “Các vị cần đa lễ, hãy dậy nhanh lên.”

Tống Thời An tự tay cầm khay , một thị vệ lập tức dậy nhận lấy, lo lắng : “Để thuộc hạ , thể phiền đại nhân.”

“Không .” Tống Thời An đáp một câu, bước đến mặt Khương Xuân, tiếp: “Tám là thị vệ của tỷ phu, tỷ phu phái họ đến đón chúng về kinh thành.”

Khương Xuân kinh ngạc kêu lên: “Chúng đến kinh thành ?”

ngoài ở đây, tiện nhiều, chỉ đưa tay khẽ nắm lấy lòng bàn tay nàng, : "Đợi khi nào rảnh rỗi sẽ kể tường tận cho nàng."

"Được." Khương Xuân "hiểu chuyện", hỏi thêm, tự dỡ xe, dẫn con la sân , ném cho nó ít cỏ tươi do Khương Hà mới cắt.

Phần Tống Thời An, hỏi qua các thị vệ một việc về kinh thành, bảo họ tự tìm một quán trọ ở huyện Hồng Diệp mà nghỉ ngơi, chờ khi nào thu xếp xong xuôi thì sẽ lên đường.

Nhà họ Khương nhỏ hẹp, chỗ cho bọn họ ở .

chỗ, cũng chẳng để họ ở Khương gia, nếu Khương Xuân cùng đường của nàng sẽ lo cơm nước cho đám , chắc chắn sẽ mệt đến rã rời, chẳng còn sức mà chuẩn hành trang.

Mấy lệnh rời .

Đợi khi khỏi, Khương Xuân lập tức hỏi: "Rốt cuộc là chuyện gì xảy ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-the-tu-trong-tieu-thuyet/chuong-160.html.]

Tống Thời An cũng vòng vo, thẳng thắn : "Tỷ phu phong Thái tử, nhà họ Tống phục hồi danh dự, còn cũng khôi phục chức quan, trở về kinh thành tiếp tục nhậm chức."

Nói xong, nắm lấy tay nàng, mặt lộ vẻ lo lắng: "Nàng nguyện theo cùng kinh ?"

Khương Xuân tất nhiên là nguyện ý, đây nàng nhẫn nhục chịu đựng, bỏ tiền bỏ sức chăm lo cho , chẳng chỉ để đợi đến ngày hôm nay ?

ngoài miệng, nàng giả vờ : "Thiếp gì? Thiếp chỉ là một nữ tử thôn quê g.i.ế.c lợn, chữ, cũng hiểu quy củ của các gia tộc lớn, kinh chẳng sẽ chê đến c.h.ế.t ?"

Tống Thời An hừ lạnh một tiếng: "Nàng là thê tử của , là thê tử của thê Thái tử gia, tỷ phu đăng cơ, nàng chính là phu nhân của Quốc trượng, ai dám chê nàng?"

Khương Xuân bĩu môi, thì lắm, nữ chính Chung Văn Cẩn chẳng cũng là phu nhân của Quốc trượng , nhưng trong nguyên tác, khi nàng kinh cũng ít những quý phụ chế giễu.

Như con dâu của Trưởng công chúa, chất nữ yêu quý của Lão vương gia, của Vương phi thiết mạo, trưởng nữ đích tôn của Quốc công phủ thế tập vĩnh viễn...

Mỗi đều phận nhỏ, thêm mấy lời khẩu chiến giữa đám nữ nhân, chẳng lẽ tân đế cùng Tống Hoàng hậu sẽ nhảy mà trách mắng bọn họ chỉ vì mấy chuyện nhỏ nhặt ?

Khương Xuân liếc một cái: "Chàng đừng mà lừa , từng bao chuyện về các đại gia quan từ miệng cha kể chuyện, những gia tộc thế gia quyền quý đến cả hoàng đế cũng để mắt, huống chi là , cái hoàng quốc thích ? Đến lúc ức h.i.ế.p cũng chỉ là uổng ức, đành nuốt đắng cay bụng, chẳng bọn họ."

Khóe miệng Tống Thời An giật giật, cứ như thể nàng là kẻ yếu đuối, chỉ chịu đựng mà chẳng dám phản kháng . Hắn chẳng hiểu rõ nàng quá?

Chỉ chuyện nàng bắt nạt khác, chứ nào chuyện khác bắt nạt nàng?

TBC

thể phản bác, đành thuận nước đẩy thuyền: "Nương tử yên tâm, nếu ai ức h.i.ế.p nàng, cứ với vi phu. Vi phu sẽ tìm cách buộc trượng phu của họ lo lắng chuyện khác, để bọn họ chẳng còn sức mà quấy rầy nàng nữa."

Khương Xuân lập tức mượn cớ tươi rạng rỡ: "Phu quân che chở thế , chẳng còn gì sợ nữa."

Tống Thời An âm thầm thở phào một .

rõ với tính tham lam của nàng, khả năng nàng sẽ cùng tiến kinh, nhưng lỡ thì ?

Chỉ khi chính miệng nàng đồng ý, mới an lòng.

Ai ngờ lúc Khương Xuân đồng ý, thì Khương Hà dắt Tống Thời Âm về khi cắt cỏ, tin cả nhà sẽ tiến kinh, liền cương quyết phản đối: "Con rể, con cứ dẫn Xuân Nương cùng A Âm kinh thành, còn cha thì ."

Tống Thời An vội khuyên giải Khương Hà: "Cha, nương tử chỉ còn mỗi cha là nhân, nếu cha , nàng theo con một tiến kinh, thể yên lòng ?"

Khương Hà bảo: "Có gì mà yên tâm? Ta mới ba mươi mấy, đến bốn mươi, còn khỏe mạnh, thể chạy nhảy và g.i.ế.c heo kiếm tiền, tự lo cho ?"

Khương Xuân bất lực : "Cha, ngay cả nhóm lửa cha còn , gì đến nấu ăn? Cha định ở nhà một ăn gió Tây Bắc ?"

Khương Hà lườm nàng: "Người sống tiểu tiện ép chết? Ta thể mua đồ ăn từ quán ăn trong trấn ? Nếu thì thể ăn ở tửu lâu chứ.

Ta g.i.ế.c heo bán thịt mỗi ngày kiếm hơn trăm văn tiền, bây giờ chẳng cần dành dụm cho các con, đủ để ăn ngon uống ngọt ."

Khương Xuân: "......"

Nói cũng lý, nàng quả thật cãi .

Nàng bèn giả vờ nhõng nhẽo: "Cha , con cũng , con chăm sóc cha."

Tống Thời An liếc nàng một cái, đúng là sợ thiên hạ đủ loạn.

Tống Thời Âm chen : "Khương thúc, kinh thành chứ."

Khương Hà ngẩng đầu Tống Thời Âm, chuẩn thử nàng ho.

Loading...