Trọng Sinh Thành Thê Tử Trong Tiểu Thuyết - Chương 162
Cập nhật lúc: 2025-07-15 12:31:30
Lượt xem: 167
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hắn là thê của Thái tử, khi Thái tử lên ngôi, sẽ là Quốc trượng.
Cháu rể chính là Quốc trượng tương lai!
Trịnh Nghệ nghĩ rằng đủ cứng cỏi, nhưng nếu là khác, chắc chắn sẽ kích động đến ngất xỉu tại chỗ.
Hơn nữa, cháu rể còn hiểu , đợi ông mặt dày mở miệng, chủ động với cháu gái: "Nương tử, nàng đến kinh thành, nơi đất khách quê , cận bên cạnh thì yên tâm? Ta thấy hai biểu nhà cữu đều thông hiểu chữ nghĩa, ghi sổ và quản lý cửa tiệm, gọi họ cùng lên kinh giúp đỡ nàng?"
Khương Xuân kinh ngạc: "Giúp đỡ ? Ta cửa tiệm ruộng đất, hai biểu ca theo lên kinh chẳng sẽ trở thành kẻ nhàn rỗi ? Chi bằng họ tiếp tục ở trấn Hồng Diệp, cùng cữu nghề mổ heo bán thịt."
Dù , cữu của nàng ở trấn Hồng Diệp cả huyện Hồng Diệp đều gốc rễ sâu dày, nhiều tửu lâu trong trấn và huyện đều là khách quen của ông, việc ăn mở rộng khắp nơi.
Tống Thời An suy nghĩ trong lòng nàng, nhẹ: "Ta tám cửa tiệm và hai trang trại do tổ phụ để , cần nương tử giúp quản lý."
Khương Xuân trừng to mắt.
Trời ơi, nàng cứ tưởng Tống gia là gia tộc lớn, chia gia sản, Tống Thời An là con cháu nhỏ chắc chỉ chút tiền riêng, nhưng chắc chắn tài sản như cửa tiệm và trang trại.
Ai ngờ tổ phụ Tống Thời An để cho cửa tiệm và trang trại, đây chính là phúc phần của trưởng tôn!
Dù thì ruột của , nam chính trong nguyên tác, Tống Thời Duệ, cũng , nếu nữ chính Chung Văn Cẩn cần cố gắng từng chút một tích lũy tiền trong hệ thống thương mại của để mua cửa tiệm và trang trại.
Khương Xuân lập tức với Trịnh Nghệ: "Cữu cữu, nhất định để biểu Bằng ca và Côn ca giúp con, nếu nhiều cửa tiệm và trang trại như , con thể quản lý hết ."
Thậm chí, nàng còn ngại than thở: "Nếu cận giúp đỡ, chắc chắn con sẽ lừa đến mức mất cả quần, đến lúc đó chỉ con mất mặt, mà cũng chẳng vẻ vang gì."
Tống Thời An giật khóe miệng, ngạc nhiên.
Một nữ tử, thể mặt dày những lời thô tục như "mất cả quần", đúng là giữ kẽ chút nào.
dám lên tiếng.
TBC
Chưa đợi Trịnh Nghệ đáp lời, trưởng tử Trịnh Bằng vội lên tiếng: "Ta là trưởng tử trong nhà, thê nhi, nên ở nhà phụng dưỡng song . Nhị lanh lợi hơn , để nhị theo biểu lên kinh."
Trịnh Côn , gấp gáp : "Đại ca, là út trong nhà, cha thương nhất, nên ở phụng dưỡng họ, còn dẫn đại tẩu và Đậu nhi theo biểu lên kinh."
Trịnh Bằng lườm : "Đệ gì , kéo cả gia đình lên kinh, là đến giúp biểu là đến gây thêm rắc rối cho nàng?"
Trịnh Côn phục: "Đậu nhi đại tẩu chăm lo là đủ, cản trở giúp biểu ."
Trịnh Bằng lườm : "Nhà đẻ của đại tẩu đều ở huyện Hồng Diệp, nhạc mẫu sức khỏe , nếu chúng lên kinh, đại tẩu về thăm nhà cũng khó."
Hai cứ thế tranh luận dứt.
Trịnh Nghệ một lúc, kỹ sắc mặt trưởng tử, thấy thật lòng ở , bèn xua tay ngắt lời và quyết định: "Bằng ca nhi ở kế thừa gia nghiệp, Côn ca nhi theo Xuân nương lên kinh."
Vì đó là quyết định của cữu, Khương Xuân cũng phản đối, mỉm với Trịnh Côn: "Côn biểu ca, mấy ngày tới thu xếp hành lý, vài ngày nữa chúng sẽ lên đường."
Nàng sang với cữu mẫu đang lén lau nước mắt: "Cữu mẫu đừng buồn, khi nào Côn biểu ca an ở kinh thành, con sẽ nghĩ cách mời đến đón lên kinh chơi. Chuyện quan trọng như hôn sự của Côn biểu ca, nhất định để cữu cữu và cữu mẫu tự quyết định mới ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-the-tu-trong-tieu-thuyet/chuong-162.html.]
Cữu mẫu Khưu thị lau nước mắt : "Đó là kinh thành, chúng như thế hiểu gì? Xuân nương cứ tùy ý mà chọn cho nó một mối là ."
Khương Xuân liếc bà, trách yêu: "Dù vì hôn sự của Côn biểu ca, chẳng lẽ lên kinh xem thử? Đó là chốn thiên tử, thể so với nơi nhỏ bé ."
Trịnh Nghệ hề hề: "Đi, ? Đời nếu đến nơi phồn hoa giàu như kinh thành một , c.h.ế.t cũng đáng."
Ông còn đùa: "Cữu mẫu con , chúng , để bà ở nhà trông cửa là ."
Khưu thị lườm ông một cái, bực tức, lấy khuỷu tay huých cánh tay ông, khiến bật lớn.
Ra khỏi Trịnh gia,Khương Xuân cùng Tống Thời An ghé qua nhà họ Vương.
Ngoài việc thông báo thời gian tiệc rượu mừng và mời họ đến nhà dùng tiệc trong vài ngày tới, nàng còn nhân tiện lén trả tài sản mà Vương Ngân Nhi gửi bảo quản.
Trong năm qua, mỗi ngày Vương Ngân Nhi đều chống nạng để tập , đến nay nàng thể bỏ nạng và bình thường.
Tuy nhiên, nàng chỉ thể nửa khắc, đó lưng và chân mỏi rã rời, còn sức mà dừng nghỉ hai khắc khi tiếp tục.
Mỗi ngày, nàng chỉ thể hai khắc đường, nếu quá sức thì ngày hôm sẽ thể rời giường.
Theo cái của Khương Xuân, kết quả như là một điều hiếm .
Nếu nhờ dược của Tào đại phu và Vương Ngân Nhi kiên trì ngừng luyện tập, chỉ e rằng nàng thực sự trở thành một liệt giường .
Vương Ngân Nhi cam lòng với tình cảnh , đầy chí khí mà : “Ta sẽ tiếp tục cố gắng, khi tỷ về quê thăm, thể thấy chạy nhảy.”
Khương Xuân giơ ngón tay cái khen ngợi: “Muội quyết tâm như , nhất định sẽ đạt ước nguyện.”
Trước khi rời , Khương Xuân còn gọi riêng Vương Ngân Nhi và Khương Liễu ngoài, ám chỉ rõ: “Phu quân của tỉ chút lai lịch, nay gia đình cũng vực dậy. Các lẽ sẽ nhờ ánh sáng của mà tìm một mối hôn sự , trở thành phu nhân quan gia cũng là thể.
thịt thơm thì ruồi bu đến, các mở to mắt mà chọn lựa, đừng để lóa mắt, chọn sai .”
Nói đến đây, nàng sang Khương Liễu, dặn dò: “Liễu tỷ nhi, nhớ kỹ, theo lời của Ngân biểu tỷ, đừng quan tâm nãi nãi cha gì, họ chỉ tham lợi mắt, chẳng màng sống .”
Ngừng một chút, nàng mỉm : “Nếu Ngân biểu tỷ cũng quyết định , các thể tìm cữu của mà xin địa chỉ, thư về kinh thành hỏi .”
Khương Liễu nghiêm túc gật đầu: “Ta hiểu , tỉ. Nếu thể quyết định, sẽ hỏi ý kiến của Ngân biểu tỷ.”
Hóa đây tỉ bảo tìm cách trì hoãn chuyện hôn sự là để chờ phu gia vực dậy, để nhờ đó mà một mối hôn sự .
Khương Liễu giơ tay lau nước mắt, tỉ đối với thực sự quá , nhất định chọn một mối hôn sự , đó dốc hết tiền bạc nhà chồng mà báo đáp tỉ.
Vương Ngân Nhi nhịn mà bật thốt: “Trời ạ, phu quân của tỷ thật là ẩn giấu sâu đấy, chẳng tỷ hóa thành phượng hoàng đậu cành cao ?”
Khương Xuân đắc ý : “Gần như đó, ai bảo may mắn như thế.”
Vương Ngân Nhi thật lòng vui mừng cho biểu tỷ, như thường ngày đấu khẩu với nàng mà đó là chúc phúc một loạt lời , : “Tỷ cứ yên tâm, sẽ giúp Liễu tỷ nhi chọn một mối hôn sự thật . Nếu quyết định thì , thể tìm bà lão nhà họ Lưu hỏi thăm.
Cần rằng nhị cô nương nhà họ Lưu gả kinh thành, khi còn tiếp xúc với tỉ, nếu vì lo cho cháu gái, bà lão chắc chắn sẽ vui lòng giúp đỡ hỏi thăm.”
Khương Xuân nữa giơ ngón cái về phía Vương Ngân Nhi: “Thật ngờ nghĩ đến chuyện , thật lợi hại.”