Trọng Sinh Thành Thê Tử Trong Tiểu Thuyết - Chương 163

Cập nhật lúc: 2025-07-15 12:31:32
Lượt xem: 163

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Suy nghĩ một chút, nàng dịu dàng khuyên: “Muội cũng đừng chỉ lo giúp Liễu tỷ nhi chọn mối hôn sự, dù gì cũng chọn cho một mối nữa.

Muội sinh nở nguy hiểm đến tính mạng, đừng chọn những lang quân trẻ tuổi kết hôn, thể chọn từ các quả phu con thừa kế hương hỏa, tìm phù hợp.”

Vương Ngân Nhi hiểu rằng nàng ý , cố tình xúc phạm chỉ thể kết hôn với quả phu lớn tuổi, liền mỉm gật đầu: “Ta hiểu tỉ, nếu phù hợp, sẽ suy nghĩ.”

Khương Xuân hài lòng vỗ nhẹ lên vai nàng.

TBC

Rời khỏi nhà họ Vương, hai ghé qua nhà Lưu bà tử.

Lưu bà tử nhà họ Khương sắp kinh để kiếm sống, bà ngây ngốc, lẩm bẩm: “Sao mà đột nhiên như ?”

Nhà bà còn nợ ân tình nhà họ Khương, nếu họ kinh, chẳng cách trả ơn ?

Phan Hạnh khẽ thúc khuỷu tay một cái, với Khương Xuân: “Đây là chuyện mà, từng khách nhân từ kinh thành đến rằng kinh thành là nơi phồn hoa giàu nhất thiên hạ, các ngươi cơ hội đến đó kiếm sống, thật khiến ghen tị c.h.ế.t mất.”

Lưu bà tử tỉnh , cũng vội : “Biểu di của con đúng, đây là chuyện trời ban!”

Rõ ràng so với chút ân tình nhỏ bé của nhà , việc kinh thành phồn hoa vẫn quan trọng hơn.

Khương Xuân cùng Tống Thời An ở nhà Lưu bà tử hai khắc cáo từ.

Trước khi rời , Khương Xuân còn tới Tây Sương phòng, đem bàn ghế, ghế dài cùng những móc sắt lớn treo thịt heo mà nhà gửi ở đây lên xe la kéo về nhà.

Bàn ghế thì , nhưng mấy móc sắt lớn nhất định mang lên kinh. Nếu cha nàng còn g.i.ế.c heo bán thịt, một bộ nữa sẽ tốn ít tiền.

*

Mặc dù Khương Xuân tranh thủ từng phút từng giây, nhưng việc thu dọn đồ đạc cộng thêm thăm hỏi nhân cũng mất bốn ngày, mở tiệc chiêu đãi cũng tốn thêm một ngày.

Cho đến ngày mùng chín tháng tám, bọn họ mới chính thức lên đường.

Đi đường thủy, từ bến tàu huyện Hồng Diệp lên thuyền, dọc theo Đại Vận Hà từ phía bắc đến Thông Châu, đó xuống thuyền và đổi sang xe ngựa kinh.

Nếu thuận buồm xuôi gió, chậm nhất là đến ngày mười bốn cũng thể đến kinh thành, kịp thời gian để đón Trung Thu.

Nào ngờ nửa đường gặp mưa lớn, đường trong mưa quá nguy hiểm, thuyền chở khách đành tìm một bến tàu để tạm dừng.

Cơn mưa kéo dài suốt ba ngày.

Khi cuối cùng bọn họ đến kinh thành, là ngày mười bảy tháng tám.

Do việc mua nhà cần thời gian, nên Khương Hà cùng Trịnh Côn chỉ thể tạm trú tại nhà họ Tống, chờ mua nhà xong mới chuyển .

Trịnh Côn chuyện đều theo biểu Khương Xuân sắp xếp, Khương Hà cũng ý kiến gì, chỉ coi như đến nhà chồng của con gái ở tạm, cũng chẳng chịu rời , tính là ở lâu dài trong nhà họ.

Bọn họ ở bên ngoài cửa thành xếp hàng chờ thành, còn nhà họ Tống ở ngõ Quế Hoa đang bận rộn thôi.

Hôm qua, khi đến Thông Châu, thị vệ gửi thư cho thái tử Lý Quân Hành và nhà họ Tống, Đại thái thái nhà họ Tống định phái đón, nhưng do gia nhân cũ đều bán , hầu trong nhà đều mới mua từ nhà nha hành về, ai thể tin tưởng .

Chỉ đành gửi thư cho tẩu tử nhà đẻ, mượn một quản sự đắc lực từ trang viên của đẻ đến, để quản sự dẫn theo hơn mười gia nhân cận cùng quản sự cửa thành đón .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-the-tu-trong-tieu-thuyet/chuong-163.html.]

Chính vì khi Khương Xuân và Tống Thời An xuống xe, liền thấy một đoàn đang đợi bên ngoài.

Trong sân nhà nhị môn của Tống gia, Tống Đại thái thái, Tống Tam thái thái và Tống Tứ Cô Nương Tống Thời Nguyệt chờ đợi ở đây hơn nửa canh giờ .

Hiện tại, đây là ba vị chủ tử duy nhất trong nhà thái tử đưa về, những khác vẫn còn đường hoặc đang tìm kiếm.

Tống Tam thái thái Thu thị gặm hạt dưa “lách tách” trò chuyện với Tống Đại thái thái: “Đại tỷ, tỷ thấy Âm tiểu thư ở cùng với An công tử?”

Tống Đại thái thái thản nhiên đáp: “Ta về muộn hơn ba , thuật chiêm tinh, chuyện ?”

Thu thị “hừ” một tiếng: “Ta đại tỷ vui lòng, An công tử hỏi ý tỷ cưới nàng dâu, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác. Trước đây nhà chúng gặp vận rủi, cả gia tộc đều rơi cảnh nô tì, cô nương từ nhà chịu gả cho tiểu lang quân nhà chúng , cũng coi như là cao quý lắm . Theo thấy, đại tỷ chỉ nên khắc nghiệt với đại nương , mà còn chăm sóc chu đáo, thì sẽ mang tiếng là ‘vong ân phụ nghĩa’ đấy.”

Tống Đại thái thái liếc ba gây sự, lạnh lùng : “Cần gì ? Đừng lắm chuyện nữa, cứ việc ăn hạt dưa của ngươi !”

Thu thị bĩu môi, định thêm, nhưng Tống Tứ Cô Nương Tống Thời Nguyệt kéo tay: “Mẫu , con cũng ăn hạt dưa, đưa cho con một ít .”

“Đây.” Thu thị vội vã đưa cho nàng một nắm hạt dưa, sang định khiêu khích Tống Đại thái thái, nhưng Tống Thời Nguyệt kéo tay: “Mẫu , tay con đau, giúp con bóc hạt dưa .”

Thu thị vui : “Để nha bóc cho con, đầu bếp cho nhà nho sĩ hai năm, suýt chút nữa là c.h.ế.t vì mệt, bây giờ còn phục vụ con ?”

Tống Thời Nguyệt nũng: “Mẫu , con gặp hai năm , thương yêu con chút .”

“Đứa con gái hư , thực sự…” Thu thị thể gì với đứa con gái cưng , đành cam chịu bóc hạt dưa cho nàng.

Tống Thời Nguyệt thở phào nhẹ nhõm.

nàng bán nhà nho sĩ đầu bếp, nhưng gia đình nho sĩ đó vốn từ ái, đối đãi với hầu trong nhà tử tế, nàng thực chịu khổ nhiều lắm.

Nếu , vẫn còn kiêu ngạo như , chỉ chọc tức Đại thái thái.

Thực lòng mà , nàng cũng chút tò mò đại tỷ gặp mặt là như thế nào, mà khiến đại ca đạo mạo như tiên giáng trần sẵn sàng cưới nàng.

Lúc , xe ngựa của Khương Xuân và cuối cùng cũng thành.

Khương Xuân vốn lo lắng, nhưng khi xe ngựa từ từ lăn bánh con đường đá rộng lớn, tiếng vó ngựa “lộc cộc” vang lên, nàng thấy âm thanh đó, mãi mà trong lòng khỏi cảm thấy lo lắng.

Nàng đầu về phía Tống Thời An, hỏi: “Mẫu sẽ vì xuất thấp kém mà coi thường ?”

Tống Thời An mím môi, cũng lấp liếm, thẳng thắn đáp: “Kinh thành các gia tộc quyền quý đều coi trọng môn đăng hộ đối, quả thật xuất của nàng thấp kém. Trước mặt một nàng dâu như , mẫu hẳn là khó lòng hài lòng.”

Không đợi Khương Xuân nổi giận, liền mỉm nhẹ nhàng bổ sung thêm: “ , là kẻ ở rể nhà họ Khương. Nếu để chê, chỉ thể là nhạc phụ ghét bỏ, chứ nàng phần mẫu chê trách.”

Khóe môi Khương Xuân kìm mà cong lên, dù cố nén cũng thể hạ xuống , trong lòng nàng ngập tràn hạnh phúc, như tràn ngoài.

Nàng kiêu ngạo hừ một tiếng: “Hừ, cái gì cũng kém, chỉ tài dỗ ngọt khác là nhất đấy.”

Tống Thời An vòng tay ôm nàng lòng, thì thầm bên tai: “Ừm? Cái gì cũng kém ? Ta kém ở chỗ nào?”

Khương Xuân nắm tay , đ.ấ.m nhẹ n.g.ự.c một cái, giận dỗi : “Chúng sắp sửa gặp cha , nghiêm chỉnh cho .”

Tống Thời An bật : “Nương tử của xinh thế , thể gọi là thấp kém ? Trong mắt , nàng là nữ nhân nhất thiên hạ, ai sánh bằng.”

Hắn ngừng một chút, nhẹ giọng tiếp: “Nàng cần quá căng thẳng, nếu lầm thì giờ trong nhà chỉ mẫu , tam thẩm và đường Tống Thời Nguyệt ở nhà thôi.”

Loading...