Trọng Sinh Thành Thê Tử Trong Tiểu Thuyết - Chương 164
Cập nhật lúc: 2025-07-15 12:31:35
Lượt xem: 172
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khương Xuân nhẹ nhõm thở một , nàng cứ nghĩ sẽ đối diện với cả gia tộc Tống gia, hóa chỉ ba , cũng đỡ.
rõ ràng là nàng thở phào quá sớm.
Khi nàng bước xuống xe ngựa tại cổng nhị môn của Tống gia, ngẩng đầu lên thấy Tống Đại thái thái, tức Trang thị, đó.
Trang thị và Tống Thời An năm sáu phần giống , chỉ là Tống Thời An thừa hưởng đôi mắt phượng đặc trưng của nhà họ Tống, còn Trang thị sở hữu đôi mắt hạnh.
Khuôn mặt của bà cũng là loại khuôn mặt trái xoan ưa chuộng nhất lúc bấy giờ, vì thế, so với vẻ lạnh lùng của Tống Thời An, Trang thị trông tươi sáng và đoan trang, phù hợp với hình ảnh một quý phu nhân trong mắt Khương Xuân.
Tống Thời An nắm tay Khương Xuân, kính cẩn mời Khương Hà và : “Cha, chúng lối .”
TBC
Hắn cũng quên gọi thêm Trịnh Côn: “Biểu , cùng nào.”
Bước nhị môn, Tống Thời An kéo Khương Xuân quỳ xuống mặt Trang thị, cúi đầu cung kính dập ba cái đầu, giọng nghẹn ngào: “Nhi tử và nhi tức Khương Xuân xin bái kiến mẫu .”
Khương Xuân thấy cũng quỳ xuống dập đầu ba cái, : “Nhi tức bái kiến mẫu .”
Nhập gia tùy tục, việc dập đầu kính lễ trưởng bối đối với nàng cũng gì quá khó chịu.
Chưa đợi Trang thị gì, Tống Thời An đỡ nàng dậy, đó chỉ Khương Hà và Trịnh Côn, giới thiệu: “Mẫu , đây là nhạc phụ của con và biểu Trịnh Côn.”
Sau đó, lượt giới thiệu nhà họ Tống với Khương Hà và Trịnh Côn: “Đây là mẫu của , nhũ danh Trang; đây là tam thẩm của con, nhũ danh Thu; còn đây là đường Tống Thời Nguyệt, ái nữ của tam thẩm.”
Khương Hà dùng lễ nghi mà mấy ngày nay học thuyền từ Tống Thời An, cúi chào Trang thị và Thu thị, mỉm : “Khương Hà bái kiến gia mẫu, Tống Tam thái thái.”
Tống Thời Nguyệt vội bước lên hành lễ, cung kính thưa: “Tiểu nữ bái kiến Khương thúc, Trịnh biểu ca.”
Tống Thời Âm thấy đường nhanh chân hơn , cũng lập tức tiến lên hành lễ với Trang thị và Thu thị: “Âm tiểu nữ bái kiến đại bá mẫu, tam thẩm.”
Không khí bỗng trở nên khá "náo nhiệt."
Trang thị mặt mày nghiêm nghị, sang bảo Tống Thời Nguyệt: “Nguyệt nhi, con dẫn vị Khương thúc và Trịnh công tử nghỉ ở phòng cho khách.”
Rồi bà liếc mắt Tống Thời An, : “An nhi, con theo .”
Tống Thời An trấn an nắm c.h.ặ.t t.a.y Khương Xuân, khẽ : “Nương tử chờ một chút, sẽ trở ngay.”
Khương Hà và Trịnh Côn mới đến, đương nhiên thuận theo chủ nhà.
Huống chi, bọn họ lắc lư thuyền suốt bảy ngày, xe ngựa xóc nảy thêm nửa ngày, mệt mỏi ít, quả thật cần tìm một chỗ để nghỉ ngơi một chút.
Vì , họ liền theo Tống Thời Nguyệt ngoại viện.
Theo lý mà , để Tống Thời Nguyệt, một tiểu thư trẻ tuổi, dẫn nam khách ngoại viện cũng phần hợp lý.
chẳng còn cách nào khác, nhà họ Tống giờ đây loạn hết cả lên, tổng cộng chỉ ba chủ tử ở nhà, quản sự duy nhất mượn từ nhà Trang thị cũng phái Thông Châu, Tống Thời Nguyệt thích hợp, thì Tống Đại thái thái và Tống Tam thái thái, hai phụ nữ , càng thích hợp hơn.
Chỉ thể tạm thời theo tình thế mà thôi.
Thế là, trong nhị môn chỉ còn ba Khương Xuân, Tống Tam thái thái Thu thị, và Tống Thời Âm.
Khương Xuân hì hì hỏi Thu thị: “Tam thẩm, hiện tại chúng vẫn ở trong viện của từng như đây ?”
“Chúng ?” Thu thị khỏi giật trong lòng, tức phụ trưởng của đại phòng thật sự chút nào coi là ngoài.
Tuy , bà vẫn mỉm gật đầu: “Tất nhiên .”
Khương Xuân xoay về phía Tống Thời Âm, chút khách khí mà : “Âm tỷ nhi, dẫn đến viện của đại ca nhận diện một chút.”
“Có gì mà nhận chứ?” Tống Thời Âm giơ tay, chỉ về phía một viện ở phía đông, : “Viện của đại ca ngay bên cạnh chính viện, thể nhầm .”
Khương Xuân theo hướng tay nàng chỉ, lập tức đôi mắt sáng rực.
Quả nhiên, chỉ vị trí , mà viện còn lớn, đến ba gian.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-the-tu-trong-tieu-thuyet/chuong-164.html.]
Trong viện còn một cây quế hoa to lớn, cây vươn khỏi bức tường, cây đầy hoa quế màu vàng kim nở rộ.
Chẳng trách Khương Xuân cảm thấy nhà họ Tống thơm ngát như , hóa là nhờ công lao của cây quế .
Tìm thấy viện của , Khương Xuân lập tức : “Âm tỷ nhi, , chúng ngoại viện chuyển hành lý.”
Nói xong, nàng xoay , sải bước ngoài.
Tống Thời Âm vội vã chạy theo, miệng la lên: “Ôi chao, tẩu tẩu, đừng nhanh như , sắp theo kịp tẩu !”
Giọng khinh thường của Khương Xuân vang lên từ xa: “Lúc bình thường bảo rèn luyện nhiều, nhưng lười biếng chịu động đậy, bây giờ thì như một con tôm chân yếu, gì cũng xong, đến cũng chờ khác.”
Tống Thời Âm cao giọng cãi : “Ta tệ đến thế? Cái ‘khác’ mà tẩu bình thường , là tẩu tẩu đấy, thể so với tẩu?”
Hai tỷ cứ thế mà tranh cãi miệng mồm, dần dần xa.
Chỉ chớp mắt, trong nhị môn chỉ còn một Thu thị.
Thu thị đảo mắt một vòng, quyết định theo xem náo nhiệt.
Nếu là , Thu thị, chính thê xuất từ gia đình danh giá Hầu phủ Vũ An, chắc chắn sẽ những việc vượt khuôn khổ như .
hai năm đầu bếp cho một gia đình hương , bà quen với tính tùy tiện, thêm chồng là Tống Lão Thái Thái vẫn về phủ, nên còn điều gì lo lắng, bà quyết định liều lĩnh một .
Khi đến phòng khách ở tiền viện để chuyển hành lý của Khương gia, Khương Xuân nhanh chóng tìm hành lý của Tống Thời Âm.
Thấy Thu thị xuất hiện ở cửa, nàng lập tức : “Hai cái rương là đồ đạc của Âm tỷ nhi, phiền tam thẩm sai mang đến viện của nàng giúp.”
Thu thị dễ tính, khẽ vẫy tay lệnh cho tỳ nữ phía : “Thu Đồng, ngươi tìm mấy bà tử đến để giúp ba cô nương mang hành lý.”
Thu Đồng lui xuống.
Sau đó, Khương Xuân bắt đầu tìm hành lý của và Tống Thời An.
Chăn nệm của hai đựng trong một chiếc rương, y phục mỗi một chiếc rương, còn là ba chiếc rương chứa những vật dụng linh tinh của cả hai.
Tổng cộng sáu chiếc rương.
Khương Xuân nâng một chiếc rương lên vai, tay giữ vững, tay nhấc thêm một chiếc nữa, bước chân nhẹ nhàng tiến đến cửa.
Rồi nàng với Thu thị: “Tam thẩm, phiền tránh đường.”
Thu thị sững sờ thốt nên lời, miệng há hốc đến mức thể nhét một quả trứng vịt, hình tượng quý phu nhân sụp đổ tan tành mà bà hề .
Tống Thời Âm thấy tam thẩm ngẩn , trong lòng chút hả hê. Thật là tuyệt, cứ để trong nhà thấy bản lĩnh của tẩu tẩu, để họ đừng lưng rằng nàng chí khí.
Các ngươi chí khí thì cứ thử đối đầu với tẩu tẩu .
Không sợ, chắc chắn các ngươi sẽ thua, vì chỉ cần tẩu tẩu vung một chưởng xuống, các ngươi sẽ quỳ xuống mà van xin đừng chết.
Nàng nhạt : “Thế là gì, bao tải nặng như đá của tiệm gạo, tẩu tẩu còn thể dễ dàng vác hai bao cùng lúc đấy.”
Thu thị: “……”
Một lúc vác hai bao? Sức khỏe thế còn là nữa ?
Bà đờ đẫn mà nhường lối.
Khương Xuân bước qua ngưỡng cửa, sải bước thẳng đến nhị môn.
Nàng thẳng Đan Quế Viện của Tống Thời An, đặt hai chiếc rương trong sảnh của gian thứ hai, đó bước ngoài.
Mấy tỳ nữ và bà tử đang bận rộn dọn dẹp trong Đan Quế Viện kinh ngạc gì.
Một bà tử tiến lên, nịnh nọt : “Đại nãi nãi còn hành lý nào cần dọn ? Lão nô sẽ giúp dọn.”
Khương Xuân khoát tay: “Không cần, tổng cộng cũng chỉ mấy chiếc rương, sẽ nhanh chóng dọn xong thôi.”