Trọng Sinh Thành Thê Tử Trong Tiểu Thuyết - Chương 165
Cập nhật lúc: 2025-07-15 12:31:38
Lượt xem: 183
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trông cậy bọn họ, chậm chạp cả nửa ngày, chẳng thà tự cho nhanh, còn tiện bề dọn dẹp phòng ngủ của nàng và Tống Thời An, nếu thì tối nay ngủ ở ?
Lúc nãy khi đặt rương xuống, nàng tiện mắt liếc qua gian phòng, phát hiện sảnh đường trống trải như hang động, chút đồ đạc nào.
Ngay cả gian sảnh dùng để tiếp khách còn như thế, gì đến phòng ngủ?
Phòng phần lớn cũng giống với phòng khách nơi Khương Hà và Trịnh Côn đang ở, chỉ một chiếc giường và một tủ đầu giường, miễn cưỡng đủ để đối phó.
Những tài vật tịch thu của Tống gia khi , một phần vẫn còn chất đống trong kho của Bộ Hộ, phần khác bán .
Nay Tống gia minh oan, Bộ Hộ cần đối chiếu danh sách tài vật với Tống gia, những gì thể trả sẽ trả, trả thì bồi thường theo giá trị.
Việc chỉ thể do Tống Đại lão gia, tộc trưởng đương nhiệm của Tống gia, hoặc Tống Thời An, đích trưởng tử và thừa kế tương lai của Tống gia, lo liệu.
Người khác đến, Bộ Hộ cũng chấp nhận.
Khương Xuân tính toán, ngày mai sẽ sai Tống Thời An đến Bộ Hộ để đòi những thứ đó, nếu thì cuộc sống còn chẳng bằng những ngày nàng sống ở thôn quê.
Nàng ba chuyến, cuối cùng cũng vận chuyển hết sáu chiếc rương lớn.
Thấy Tống Thời Âm như cái đuôi nhỏ, theo sát từ trong ngoài, Khương Xuân bất lực : "Muội đừng lượn lờ quanh nữa, mau về viện của mà dọn dẹp phòng ngủ , thì đêm nay định ngủ thế nào!"
Bị phân công việc, Tống Thời Âm dứt khoát đáp: "Vâng thưa tẩu tẩu, sẽ dọn ngay."
Đuổi kẻ vướng víu xong, Khương Xuân bước phòng ngủ ở gian phía đông.
Tình hình còn hơn nàng tưởng, chỉ giường, tủ đầu giường, tủ quần áo, bàn trang điểm với gương đồng, thậm chí còn cả chăn gối.
Hai tiểu nha chừng mười lăm, mười sáu tuổi, cùng hai nha khác chừng mười hai, mười ba tuổi bước .
Bốn quỳ xuống dập đầu Khương Xuân, đồng thanh thưa:
"Chúng nô tỳ thỉnh an Đại nãi nãi."
"Đứng lên ." Khương Xuân khẽ phất tay, mỉm hỏi tên của bọn họ.
Một nha : "Đại thái thái đặt tên cho chúng nô tỳ, bà đặt mà Đại gia gia ý thì cũng vô ích, đợi Đại gia gia về sẽ tự đặt."
Bảo Tống Thời An đặt tên cho nha , đừng mơ.
Khương Xuân khẽ giơ tay, lượt chỉ từng từ trái sang , : "Ngươi là Quế Chi, ngươi là Quế Diệp, ngươi là Quế Hoa, còn ngươi là Quế Hương."
Một chẳng chữ, học vấn như nàng, e rằng chỉ thể nghĩ những cái tên như .
Bốn lập tức dập đầu: "Chúng nô tỳ tạ ơn Đại nãi nãi ban tên."
Ý kiến ư? Làm gì ý kiến, bọn họ mới thấy đó thôi, Đại nãi nãi sức lực vô song, khiêng hai chiếc rương to lớn vẫn thể như bay.
Bọn họ mà ngu ngốc mới dám chọc giận Đại nãi nãi.
Hai bà tử thấy nha chạy đến gần Đại nãi nãi, cũng bước bái kiến Khương Xuân: "Lão nô bái kiến Đại nãi nãi."
Khương Xuân bảo dậy, cũng theo lệ hỏi tên của bọn họ.
Bà tử đầu tiên, nãy giờ cố tiến gần Khương Xuân để thể hiện, họ Lý; còn bà tử , với khuôn mặt tròn phúc hậu, vui mắt, họ Phương.
Vì hai bà tử còn thành công việc bên ngoài, nên bái kiến xong liền lui .
Khương Xuân dẫn theo bốn nha mở rương sắp xếp hành lý.
*
Lúc , Tống Thời An theo mẫu , đến gian phía đông của chính viện.
Cách bài trí của chính viện phần hơn Đan Quế Viện, trong gian phía đông đặt một chiếc giường La Hán, giữa phòng một chiếc bàn vuông giường, bàn còn đặt cả khay , ấm và chén .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-the-tu-trong-tieu-thuyet/chuong-165.html.]
Trang thị xuống bên đông của bàn, khẽ giơ tay chỉ về phía tây của bàn, nhạt nhẽo : "Ngồi ."
Tống Thời An yên động, : "Nhi tử vẫn nên chuyện."
Lát nữa khi còn quỳ, xuống tiện bằng .
TBC
Nghe , cơn giận trong lòng Trang thị thêm vài phần, gần như kìm nén nổi.
Bà cố ép lửa giận xuống, cố gắng bình tĩnh mà lý luận với nhi tử:
"Ta cũng là hôm qua trở về kinh, mới từ chỗ Nguyệt nha đầu về việc nhà họ Trình từ hôn. Thoái hôn thì cứ thoái hôn, nhà họ Trình vốn là một gia đình trọng quyền thế, kết cũng là điều . con nên vì mà buông thả bản , cưới bừa một tiểu nương tử xuất từ nhà đồ tể nơi thôn dã thê tử. Nàng thể xứng với con?”
Hôm qua, khi thị vệ của Thái tử đến báo tin, Trang thị hỏi han kỹ càng, cũng hiểu rõ phần nào về lai lịch của Khương Xuân.
Tống Thời An ngắt lời mẫu , chờ bà xong mới bình thản thốt một câu khiến chấn động: “Mẫu e là hiểu nhầm một chuyện, con cưới nương tử, mà là con bán Khương gia, trở thành tế tử (con rể) nhà họ.”
“Cái gì?” Trang thị , suýt chút nữa thở nổi, sắc mặt lập tức tái xanh.
Tống Thời An vẻ mặt đầy lo lắng, : “Mẫu chớ nổi giận, bảo trọng sức khỏe, dù …”
Hắn dừng một lát, chậm rãi tiếp: “Sau sẽ còn nhiều khiến bực lắm.”
Khương Xuân tuyệt đối là loại chịu cúi quân mẫu ( chồng), trong tương lai, chắc chắn thiếu những trận giao đấu giữa quân mẫu và tức phụ.
Hắn thực sự lo lắng Khương Xuân sẽ chọc giận, bởi tâm nàng rộng lớn như biển, dễ gì mà khiến nàng tức giận. Chỉ sợ rằng chính mẫu sẽ vì giận quá mà tổn thương thôi.
Trang thị mới thở bình thường, con trai những lời đầy phiền não , liền suýt nữa ngất .
Bà đặt tay lên ngực, thở hổn hển:
“Trước đây nhà gặp hoạn nạn, con bán nhà nàng cũng là bất đắc dĩ, nhưng nay nhà minh oan, tỷ phu con còn phong Thái tử, chuyện ở rể sớm nên chấm dứt.
Con đường đường là đại cữu ca của Thái tử, tương lai là Quốc cữu gia, mà rể nhà một nữ đồ tể, thế còn thể thống gì?
Cho dù nhà sợ mất mặt, tỷ phu con cũng sẽ cảm thấy mất thể diện.”
Tống Thời An thản nhiên : “Nếu như , thì nhà họ Tống chúng khác gì nhà họ Trình? Chỉ là hạng trọng quyền thế, khinh kẻ nghèo khó mà thôi.”
Chưa đợi Trang thị đáp , tiếp tục :
“Có lẽ mẫu , con nhốt trong thiên lao nửa năm, mỗi ngày đều chịu cực hình tàn khốc, thể suy kiệt, chỉ cần gió thổi cũng đủ con ngã bệnh.
Bị từ kinh thành bán đến tận Sơn Đông, chẳng ai thèm mua một kẻ bệnh tật như con, thể mất mạng bất cứ lúc nào.
Chỉ nhạc phụ vì lòng nhân từ mới mua con về, nương tử lấy hết gia sản—ba mươi lượng bạc, để đưa con khám bệnh, bốc thuốc dưỡng .
Ngày thường, nàng đối đãi với con , đông đến sợ con lạnh chết, nàng và nhạc phụ mặc áo bông cũ, chỉ để áo bông mới cho con. Thậm chí còn bán cả nồi niêu để đúc lò than sưởi ấm cho con.
Có thể , nếu nhờ sự chăm sóc của nương tử, con c.h.ế.t từ hai năm , còn thể mặt mẫu hôm nay mà chuyện.
Mẫu , từ nhỏ đến lớn con dạy rằng thể vong ân bội nghĩa, xây cầu phá .”
Trang thị mở miệng, nhưng lời nào.
Hóa chuyện còn nguyên do sâu xa như .
Trang thị xuất từ gia đình danh giá họ Trang, thì thôi, giờ rõ nội tình, bà còn thể buông lời khinh miệt đây?
Bà còn mặt mũi nào để .
Một lúc lâu , bà mới thở dài một : “Ân nghĩa đúng là trả, chỉ là con chịu nhiều ấm ức.”
Tống Thời An cắn môi, mặt đỏ bừng, nhỏ giọng : “Con đưa nương tử về kinh, thật cũng chỉ để trả ơn.”
Trang thị: “……”
Trưởng tử nay luôn lạnh lùng, cô độc, kiêu ngạo, trầm và kín đáo, mà hôm nay đỏ mặt hổ mặt bà, thật khiến bà mở rộng tầm mắt.