Trọng Sinh Thành Thê Tử Trong Tiểu Thuyết - Chương 166

Cập nhật lúc: 2025-07-15 12:31:40
Lượt xem: 166

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bà nhức đầu, đưa tay lên đỡ trán, bất lực phẩy tay: "Thôi , con lui ."

"Nhi tử cáo lui." Tống Thời An chắp tay hành lễ, xoay định rời .

Lại Trang thị gọi : "Đợi ."

Hắn .

Trang thị đưa ánh mắt quan sát từ xuống , thấy bộ y phục tuy phần thô sơ, nhưng vặn, tôn lên dáng vẻ cao ráo, thanh thoát như cây tùng xanh giữa núi.

Rõ ràng thể hồi phục như , thậm chí còn cường tráng hơn.

Vốn định quan tâm đến sức khỏe của , nhưng giờ xem phần thừa thãi.

Bà phất tay: "Thôi , con lui ."

Tống Thời An khôn khéo hỏi thêm, một nữa chắp tay, cúi lui ngoài.

*

Khi Tống Thời An đến Đan Quế Viện, Khương Xuân dẫn sắp xếp xong sáu chiếc rương hành lý lớn.

Lúc , nàng đang vắt vẻo một cành cây của cây quế trăm năm trong viện, tay bẻ những cành quế, bốn nha bên giăng một tấm chăn cũ nàng mang từ Khương gia, đỡ những cành hoa quế nàng ném xuống.

Tống Thời An: "…"

Quả nhiên hổ danh là Khương Xuân, một nữ nhi tính cách phóng khoáng như sơn vương, chẳng hề chút lo lắng bỡ ngỡ khi đến nơi mới.

Hắn nhắc nhở: "Nương tử, nàng cẩn thận giữ chặt , coi chừng ngã xuống thì nguy."

Khương Xuân vui vẻ đáp: "Yên tâm , bám chắc lắm ."

Tống Thời An bước tới, gốc cây ngước lên, hỏi: "Nàng bẻ hoa quế để gì?"

Khương Xuân : "Có thể nhiều thứ lắm, đem hoa quế phơi khô, thể túi thơm, bánh hoa quế, còn thể cho bột sen món bột sen hoa quế."

Tống Thời An nhếch môi, khẽ : "Người nàng đủ thơm , còn cần túi thơm hoa quế gì?"

Khương Xuân cúi đầu hít hít lên , chẳng ngửi thấy mùi gì, liền bật : "Người trong mắt tình nhân, ai cũng là Tây Thi, còn thì quá, trong mũi tình nhân Hương Phi."

Tống Thời An tò mò hỏi: "Hương Phi? Ta từng qua."

Khương Xuân lườm một cái, lý lẽ hùng hồn mà bịa chuyện: "Chàng đương nhiên , đây là một vở kịch của đoàn hát ở trấn Hồng Diệp chúng . Nói về một nàng công chúa dị tộc hương thơm trời ban, phụ vương ép đến Trung Nguyên hòa . Trải qua bao gian nan, cuối cùng nhờ mấy vị hoàng tử và công chúa giúp đỡ, nàng mới thoát khỏi hoàng cung, cùng tình nhân dị tộc của lang bạt thiên hạ."

"Hoàng tử và công chúa thả phi tần của phụ hoàng , để nàng cùng tình nhân dị tộc sống hạnh phúc ư?" Tống Thời An cau mày, cảm thấy chuyện thật đáng bàn luận thêm.

Khương Xuân ha hả: "Nực ?"

"Quả thật là quá đỗi hoang đường." Tống Thời An phụ họa một câu.

Chỉ ở nơi thôn dã, mới để tâm đến lễ nghi. Nếu ở kinh thành, phường hát nào dám soạn kịch bản hoang đường như , e rằng các khán giả ném rau thối và trứng thối lên sân khấu mất!

TBC

Hai cứ thế, một ở cây, một gốc cây, chuyện phiếm một hồi lâu. Khương Xuân lượng nhành hoa tấm ga trải giường đủ, lúc mới lanh lẹ trèo xuống khỏi cây quế.

Khương Xuân rửa tay, bảo vài nha đem hoa quế phơi nắng, đó nàng mới hỏi Tống Thời An: "Mẫu gây khó dễ cho chứ? Chẳng hạn như ép ly hôn với ?"

Tống Thời An thành thật đáp: "Ban đầu quả thật ý đó, nhưng khi kể nàng đối xử với hết lòng , bà nhắc chuyện đó nữa."

Nếu thành thật, mà dối lòng rằng mẫu hài lòng với nàng dâu , Khương Xuân chắc chắn sẽ tin, vì nàng kẻ ngốc.

Nghe câu trả lời vốn dự liệu từ , Khương Xuân hề giận, chỉ : "Quả hổ danh là mẫu của phu quân, quả nhiên thấu tình đạt lý."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-the-tu-trong-tieu-thuyet/chuong-166.html.]

Đặt cảnh của khác mà nghĩ, nếu bản một đứa con trai tài giỏi xuất chúng, nhưng cưới một nữ nhân xuất từ nhà đồ tể nơi thôn dã, thì nàng cũng chẳng thể vui vẻ gì.

Cho nên, Trang thị đối xử với , nàng cũng để bụng, chỉ cần bà cố tình gây khó dễ là .

Còn nếu bà cố tình khó dễ, thì nàng chắc chắn sẽ nhẫn nhịn.

Nàng kinh là để hưởng phúc, chứ để trở thành kẻ hèn mọn, chịu đựng đủ tủi nhục.

Tống Thời An mỉm , dự tính chuyện: "Sau , nếu mẫu hoặc gì khiến nàng vui, đừng giữ trong lòng, cứ với , sẽ lý lẽ với bà."

Khương Xuân liếc mắt , : "Chàng nghĩ là loại âm thầm nuốt nhục lòng ?"

Tống Thời An bật : "Phải, chỉ bừa một câu mà thôi."

Khương Xuân thấy hiểu chuyện, cũng đáp bằng một câu: "Yên tâm , dù gì cũng là mẫu của , sẽ hành xử quá đáng , ít nhất là nể mặt ."

Tống Thời An trong lòng ấm áp, đưa tay định ôm nàng, nhưng nàng vô tình đẩy : "Người đầy bụi bẩn, đừng chạm ."

Hắn cạn lời: "Nàng leo cây trèo xuống như một con khỉ, mà còn chê !"

Khương Xuân bĩu môi: "Sao thể giống ? Thiếp tắm rửa , chỉ áo ngoài là dính bụi thôi. Chàng còn tắm kìa."

Tống Thời An dùng ngón tay chọc nhẹ lên trán nàng, hỏi: "Còn nước nóng ? Ta tắm."

Khương Xuân : "Đã sai chuẩn nước tắm cho từ lâu , mau ."

Sau khi hai thu xếp thỏa, liền xuống giường nghỉ ngơi chốc lát, nửa canh giờ thì Trang thị sai đến mời họ dùng bữa tối.

Khi họ đến nơi, Tống Tam thái thái, Thu thị, cùng với Tống Thời Âm và Tống Thời Nguyệt đều mặt.

Tống Thời Âm thấy hai liền lập tức dậy, : "Đại tẩu cứ yên tâm, đại bá mẫu sai đưa một bàn tiệc rượu ngoại viện , để Khương thúc cùng Trịnh biểu ca đói ."

Khương Xuân hướng về Trang thị hành lễ, : "Cảm tạ mẫu quan tâm đến phụ và biểu ca của con, con vô cùng cảm kích."

Ở nhờ nhà ăn uống, vài lời tốn tiền cũng là lẽ .

Trang thị chỉ gật đầu, sắc mặt bình thản, ngữ khí lạnh nóng, : "Cứ ."

Ngược , Thu thị nhiệt tình, tươi giới thiệu các món bàn cho Khương Xuân:

"Mẫu con vận may lắm, mua hai đầu bếp từng trong nhà quan. Một giỏi món kinh thành, một giỏi món Hoài Dương, con xem một bàn đầy đủ cả kinh thành lẫn Hoài Dương, món nào cũng ngon cả."

Ánh mắt Khương Xuân lướt qua từng món: vịt giòn, thịt băm xào xì dầu, cá quế chiên giòn kiểu tùng thử, và cả món đầu sư tử xốt cua, nước miếng nàng suýt nữa thì chảy .

Chưa kịp động đũa, nàng giơ ngón tay cái về phía Trang thị, : "Mẫu thật lợi hại, mua đầu bếp tài nghệ tuyệt vời, đống mỹ vị hương sắc đầy đủ , nước miếng của con cũng sắp rơi !"

Trang thị: "…"

Khen thì cứ khen, kéo cả chuyện nước miếng chảy ?

Bị mấy món ăn thèm đến chảy nước miếng, chuyện gì đáng vẻ vang ?

Tống Thời Âm sốt ruột, xoa tay, vội vã thúc giục Trang thị: "Aiya, con thèm c.h.ế.t , đại bá mẫu, mau động đũa !"

Trang thị dù tiện trách con dâu, nhưng cũng thể để cô cháu gái lộng hành, liền nhíu mày quở trách: "Đường đường là tam cô nương Tống gia, ăn qua thứ gì ? Lại đối với mấy món tầm thường mà kêu thèm, thể thống gì!"

Tống Thời Âm bĩu môi, ủy khuất : " mà con thật sự thèm mà, đại bá mẫu , trấn Hồng Diệp nạn châu chấu ở phủ Yên Châu ảnh hưởng, gây đói kém, nông dân nuôi nổi lợn, đều bán hết , Khương thúc thu mua lợn khó khăn, chúng con thường mười ngày nửa tháng cũng ăn nổi một bữa thịt tươi."

Dĩ nhiên, thịt muối và nội tạng lợn hầm thì vẫn ăn , nhưng chuyện cần thiết .

Thu thị , buột miệng cảm thán: "Aiya, con thật sự đáng thương, giống như , tuy ở nông thôn nhưng Thông Châu giàu , hơn nữa đầu bếp, ngày nào cũng thịt ăn."

Loading...