Trọng Sinh Thành Thê Tử Trong Tiểu Thuyết - Chương 167
Cập nhật lúc: 2025-07-15 12:31:43
Lượt xem: 169
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trang thị liếc con trai đầy thương xót, liền vội vàng gắp một miếng đầu sư tử xốt cua đặt bát , : "Thôi, ăn cơm ."
Đợi khi bà ăn xong miếng đầu sư tử xốt cua, mới nhận điều .
Con trai bà ăn chay, thịt liên quan gì đến nó chứ?
Cảm giác như lo lắng vô ích.
Khi lệnh bắt đầu bữa ăn, Khương Xuân lập tức bưng bát cơm chiên Dương Châu mặt, nhanh chóng vung đũa, gắp mỗi món một chút bỏ bát, chất thành một ngọn núi nhỏ.
Chưa kịp để Trang thị nhíu mày, nàng vùi đầu ăn như cơn lốc cuốn sạch mây trời. Thức ăn trong bát và cơm chiên nhanh chóng biến mất, chỉ trong chốc lát, bát sạch trơn.
Đến một hạt cơm cũng còn.
Khương Xuân giơ bát , với nha hầu hạ trong phòng của Trang thị: "Cho thêm một bát cơm nữa."
Bát cơm của Tống gia chỉ lớn bằng bàn tay, năm sáu bát cũng chẳng bằng một bát đất thô lớn của Khương gia.
Vì , Khương Xuân ăn liền một mạch mười ba bát cơm, mà vẫn thấy no, nhưng cơm thì hết.
Đại nha của Trang thị, San Hô, gượng : "Đại nãi nãi, cơm chiên Dương Châu hết , nô tỳ sẽ dâng cho một bát cơm tẻ Bích Canh nhé?"
Chưa đợi Khương Xuân đáp, Trang thị lo lắng hỏi Tống Thời An: "Thê tử của con ăn như , con cũng ngăn cản, sợ nàng ăn no quá mà c.h.ế.t ?"
Nếu bước chân Tống gia mà nàng ăn no đến chết, ngoài sẽ bàn tán về họ thế nào đây?
Chẳng chừng họ sẽ rằng con Tống gia chê bai xuất thấp kém của nàng, nên nhân cơ hội nàng c.h.ế.t để nhường chỗ cho khác.
Bà thật sự mang tiếng như .
Tống Thời An liếc mắt Khương Xuân, ước tính lượng cơm nàng ăn, thản nhiên : "Không , với khẩu phần của nương tử, chắc nàng còn ăn thêm ba bát nữa."
Trang thị: "..."
Ăn đến mười sáu bát cơm mới no, chẳng lẽ con trai bà cưới về một cái thùng cơm?
Nghĩ đến đây, sắc mặt bà khỏi căng thẳng.
, chẳng con trai bà cưới nàng dâu về, mà là bán phò mã Khương gia.
"Được thôi." Khương Xuân hề kén chọn, đến cơm Bích Canh là thấy hề rẻ.
Dù là cơm Bích Canh chỉ là cơm trắng thông thường, nàng vẫn vui vẻ mà ăn.
Bình thường, loại cơm đắt như , Khương Xuân chỉ dám dùng để nấu cháo trắng cho bữa sáng, bao giờ nấu cơm khô.
Bởi lẽ với khẩu phần của nàng, nếu ăn cơm trắng mỗi bữa, thì một ngày ăn hết mấy cân gạo, quả thật khiến xót ruột.
San Hô nhanh chóng mang cơm Bích Canh .
Loại cơm hạt dài và thon, thoáng giống như loại gạo dài thơm hiện đại, nhưng sắc xanh nhạt, khi ăn mùi hương vô cùng đặc biệt.
TBC
So với loại cơm nàng thường ăn đây, quả thật khác biệt .
Khương Xuân nhanh tay cầm đũa, gắp một đống thức ăn bát, trộn đều cắm cúi ăn tiếp.
Trang thị mím môi.
Nói một cách công bằng, cách ăn của nàng dâu hề thô tục, nàng phát tiếng nhai nhóp nhép, cũng những âm thanh kỳ quái khác.
Chỉ là nàng ăn như một con chuột túi, hai má phồng lên, tốc độ nhai và nuốt cực kỳ đáng kinh ngạc.
Bà mới chỉ ăn nửa bát cơm, thì nàng ăn đến bát thứ mười bốn .
Chẳng lẽ món ăn bàn thực sự ngon đến ?
Trang thị hiệu cho nha gắp một viên đầu sư tử sốt cua bát . Bà nếm thử một chút, lập tức nhíu mày.
Gạch cua hấp quá lửa, nước tương thì cho quá tay, một vị nước tương.
Quả nhiên, đầu bếp mua vội , bà sai điều tra tung tích mấy đầu bếp cũ của nhà , mua họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thanh-the-tu-trong-tieu-thuyet/chuong-167.html.]
Có vẻ món ăn là đặc biệt ngon, mà là nàng dâu từng thấy món ngon bao giờ.
Điều chút nào.
Ở nhà còn đỡ, nếu cùng bà dự tiệc mà nàng cứ giữ dáng vẻ quê mùa hiểu như thế , sẽ nhạo nhà bà ?
Tam thái thái Tống gia, Thu thị, thấy cảnh thì ngừng hóng hớt, ánh mắt cứ đảo qua giữa Trang thị và Khương Xuân, thấy Trang thị cắn một miếng nhỏ viên đầu sư tử bỏ đĩa.
Ngay lập tức, Thu thị tự tay gắp một viên đầu sư tử sốt cua cho , cắn một miếng lớn, nhai nuốt xuống.
Sau đó, bà tươi Khương Xuân, hỏi: "Khương nương , con thấy món đầu sư tử sốt cua thế nào?"
Cái giọng gọi thật là thiết.
Khương Xuân nuốt miếng cuối cùng trong bát, sang nhét bát tay San Hô, Thu thị.
Sau đó, nàng Thu thị, : “Tam thẩm, con thấy món ngon, con từng ăn món đầu sư tử nào ngon như thế .”
“Aiya, đột nhiên con nhớ , hiện giờ đúng mùa ăn cua, nhà chúng mua vài giỏ cua về hấp ăn nhỉ?”
Thu thị đáp: “Chuyện đó gì khó, con chỉ cần với mẫu con một tiếng, bảo bà mai sai mua vài giỏ cua về là thôi.”
Khương Xuân lập tức đầu, ánh mắt đầy mong đợi Trang thị, nũng nịu : “Mẫu , con dâu còn từng ăn cua hấp, mua vài giỏ cho con ăn ?”
Trang thị vốn để ý đến nàng, nhưng nghĩ nếu mua, nàng chắc chắn sẽ đến nhà khác khách, còn thể cua hấp nhỏ dãi.
Không chừng nàng còn lớn tiếng mà : "Con từng ăn cua hấp bao giờ!"...
Thật sự mất mặt như thế.
Trang thị đành bực bội : “Mua! Ngày mai sẽ bảo mua cho con, ba giỏ đủ ?”
Khương Xuân ngượng ngùng : “E rằng đủ, chỉ sợ cha con và biểu ca của con cũng thể ăn hết một giỏ .”
“Còn hai giỏ chia cho cả nhà lớn thế , mỗi nhiều nhất cũng chỉ sáu bảy con, đủ để nhét kẽ răng cho con .”
Trang thị: "..."
Một giỏ cua hai mươi con, ba giỏ là sáu mươi con, tính cả Khương đại lang và Trịnh tiểu lang quân, nhà nàng cũng chỉ tám , mà vẫn đủ ư?
Những năm , khi cả nhà đông đủ, đến mười , cũng chỉ mua ba giỏ mà thôi.
Ai ngờ Khương Xuân chỉ ăn cơm nhiều mà ăn cua cũng ít.
Trang thị hít sâu một , từng chữ từng chữ hỏi: “Vậy, con, nghĩ, , nên, mua, bao, nhiêu, giỏ?”
Khương Xuân hì hì đáp: “Cua tính hàn, phu quân cho con ăn nhiều, nên cứ mua năm giỏ để con đỡ thèm là .”
“Ơ, đúng?” Thu thị giả vờ ngạc nhiên, “Vừa con còn từng ăn cua hấp, bây giờ rằng Tống lang cho con ăn nhiều?”
Khương Xuân , hóm hỉnh: “Con từng ăn cua của nhà mà, thể tính là từng ăn?”
Cua ở kinh thành bán năm mươi văn một cân, trong khi ở trấn Hồng Diệp chỉ bán ba mươi văn một cân. Trịnh Nghệ thương cháu gái, hằng năm cứ tháng tám là gửi cua cho Khương gia.
Khương Xuân những ăn cua, mà còn cách ăn, giống như những nhà giàu dùng công cụ gõ gõ đập đập, nàng chỉ cần dùng tay và miệng thể ăn sạch sẽ.
Thu thị bật , sắc mặt của Trang thị.
Trang thị tức đến mức suýt nữa ôm ngực.
Cái kẻ mặt dày , vì để kiếm chút đồ ăn, thật sự thể bịa chuyện chớp mắt.
Bà thật sự nàng lừa !
Mà lỡ hứa , bây giờ mà rút lời thì mặt mũi bà còn nữa?
Trang thị liếc nàng một cái, bực bội : “Năm giỏ thì năm giỏ, dù gì cữu cữu con cũng cho vay năm nghìn lượng bạc, đến mức mua nổi vài giỏ cua.”
Nghe , Khương Xuân lập tức nhanh chóng nắm bắt cơ hội, kéo kéo y phục , kéo áo Tống Thời An, : “Mẫu , ngày mai bảo thợ may đến cho chúng con mấy bộ y phục ?”
"Con với Âm thì thôi cũng , khỏi nhà thì thôi, nhưng phu quân ngoài gặp , mấy bộ y phục đàng hoàng ?"