Trọng Sinh Thành Thê Tử Trong Tiểu Thuyết - Chương 168
Cập nhật lúc: 2025-07-15 12:31:46
Lượt xem: 181
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trang thị liếc qua y phục con trai, khẽ hừ một tiếng: "Chuyện còn đợi con ? Không chỉ ba các con cần cắt may y phục, mà , Tam thẩm của con và Nguyệt cũng cần cắt may thêm y phục nữa. Hiện tại, y phục chúng đều là hàng may sẵn từ tiệm cả."
Khương Xuân liền tươi, ngại mặt dày thêm: "Đầu tóc, trang sức và son phấn cũng nữa. Con thì , nhưng Tam và Tứ còn là những cô nương trẻ tuổi, cần trang điểm cho ."
Trang thị đập mạnh bát cơm xuống bàn, hừ hừ giận dữ : "Con thật là phiền phức quá, còn để ăn cơm nữa ?"
"Người ăn, ăn ạ." Khương Xuân rụt cổ , thấy San Hô mang cơm Bích Canh tới, nàng lập tức im lặng, cúi đầu chăm chú ăn cơm.
Bà từ chối tức là đồng ý .
Thật tuyệt! Rất nhanh thôi, nàng sẽ y phục mới, trang sức mới và son phấn mới.
Đứa trẻ sẽ b.ú sữa, nàng luôn nhớ rằng kinh để hưởng phúc, cái gì cần thì đòi.
Những gì trong tay mới là của , còn những thứ khác đều là hư ảo.
*
Sau bữa cơm, các nha mang lên, Khương Xuân uống một tách.
Sau đó, nàng dậy, tiền viện gặp cha và biểu của .
Vì tiền viện đàn ông nào khác, chỉ Khương lang quân và Trịnh tiểu lang quân sống ở đó, nên Trang thị cũng ngăn cản, nhưng giữ con trai ở .
Trước đó bà đang tức giận, chỉ hỏi về tình hình của con trai, mà quên mất chuyện của cháu gái Âm .
Giờ thì nhị và nhị thẩm trở về, nếu bà là đại bá mẫu mà quan tâm, về lão thái thái trở về chắc chắn sẽ trách móc bà.
Bà vòng vo, mà hỏi thẳng: "Âm ở Khương gia? Con tìm thấy nó thế nào?"
Vừa câu , trong lòng Tống Thời Âm liền "lộp bộp" một tiếng, quả nhiên chuyện vẫn đến, thể nào tránh .
Tống Thời Âm ngẩng lên Tống Thời An.
Tống Thời An cũng giấu giếm, chậm rãi : "Có lén báo tin cho con, về việc ai thì xin mẫu đừng hỏi, đó lộ mặt.
Con Âm bán thanh lâu ở phủ Thiệu Hưng, liền vẽ một bức tranh, bán cho huyện lệnh Hồng Diệp - Lư Chính Hành, chi chính của họ Lư ở Phạm Dương, lấy một nghìn năm trăm lượng bạc.
Sau đó, con cùng nương tử xuống Giang Nam, chuộc Âm về."
"À..." Thu thị lập tức đưa tay che miệng, đôi mắt mở to kinh ngạc.
Bị bán thanh lâu, danh tiếng của Âm xem như hủy hoại, khó mà đến chuyện hôn sự nữa.
Nếu nhị tẩu chuyện , sẽ phản ứng thế nào.
Hơn nữa, việc xảy với tỷ trong nhà, lẽ sẽ ảnh hưởng đến những tiểu nương tử khác trong phủ, bao gồm cả con gái , Nguyệt .
Trang thị sắc mặt trầm xuống.
Bà lo lắng việc sẽ ảnh hưởng đến thứ nữ Tống Thời Sơ của , vì với tư cách là cùng cha khác của Thái tử phi, thê của Thái tử, thì chắc chắn nàng lo chuyện gả chồng.
Điều bà lo nghĩ nhiều hơn là liệu chuyện ảnh hưởng đến danh tiếng của trưởng nữ , Tống Thời Dự, hiện tại đang là Thái tử phi ?
Mặc dù câu phần khó , bà vẫn lạnh giọng hỏi Tống Thời Âm: "Con ở trong thanh lâu từng tiếp khách ?"
Tống Thời Âm lắc đầu: "Chưa từng, lão bà đợi con đủ tuổi mới mở tiệc đấu giá đêm đầu, đó chỉ cho con học thổi sáo, đàn và ca hát."
Trang thị và Thu thị cùng thở phào nhẹ nhõm.
Trang thị mỉm an ủi: “Chưa từng tiếp khách là . Danh tiếng con cần quá bận tâm, với tình hình hiện nay của gia đình, việc tìm cho con một mối hôn sự cũng khó.”
Tống Thời Âm ban đầu lo lắng yên, sợ rằng đại bá mẫu và tam thẩm sẽ những lời khó .
Nghe đại bá mẫu , nàng lập tức thở phào nhẹ nhõm, tươi : “Con hiểu , đường về, đại tẩu giải thích rõ ràng cho con. Con chỉ cần chờ trong nhà giúp con sắp đặt hôn sự là .
Nếu thật sự tìm mối nào , cũng , cùng lắm thì bảo mẫu chia cho con một căn nhà, một cửa hàng, một trang viên, con sẽ học theo đại tẩu, bỏ tiền mua một rể ở rể, cũng thể sống qua ngày.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-the-tu-trong-tieu-thuyet/chuong-168.html.]
Học theo đại tẩu, bỏ tiền mua một rể ở rể ư?
Mà rể mua chính là con trai bà, Tống Thời An, nổi danh văn võ song , tài hoa hơn ở kinh thành!
Trang thị đến đó, như đ.â.m tim, sắc mặt đen , vui : “Con đừng bậy. Đại tẩu con chỉ là một nữ tử g.i.ế.c heo ở thôn quê, gì chứ?
Chuyện bỏ tiền mua rể, con nhắc nữa. Nếu để phụ con thấy, ông nhất định sẽ dùng gia pháp, đánh con đến da tróc thịt bong.”
Tống Thời Âm bĩu môi, cam lòng lẩm bẩm nhỏ một câu: “Phụ đúng là kẻ cổ hủ!”
Tống Thời An nhẹ ho một tiếng.
TBC
Tống Thời Âm lập tức im lặng, thêm lời nào.
chẳng bao lâu , nàng đột nhiên lớn tiếng : “Đại tẩu hiểu nhiều lắm, còn thông minh hơn cả các tiểu thư trong kinh. Nếu nhờ đại tẩu bỏ tiền chuộc con , bây giờ con tiếp bao nhiêu khách .”
Trang thị trừng mắt nàng, tức giận quát lên: “Tiền chuộc con rõ ràng là do đại ca con vẽ tranh mà kiếm , liên quan gì đến đại tẩu con?”
Tống Thời Âm đắc ý : “Tất nhiên là liên quan . Đại ca cái gì cũng theo đại tẩu, tiền bạc kiếm cũng giao cho đại tẩu quản lý.
Nếu đại tẩu đồng ý, dù đại ca chuộc con cũng tiền. Chẳng lẽ đại ca thể lấy trộm tiền của đại tẩu ư? Đại ca chắc chắn loại chuyện hèn hạ đó.”
Trang thị: “...”
Ngươi đắc ý cái gì?
Đại ca ngươi giữ vững gia phong, chuyện đều theo thê tử , gì đáng tự hào chứ?
Rốt cuộc cháu gái về phe nào đây?
Thu thị vươn tay vỗ nhẹ lên tay Trang thị, “an ủi” : “Đại tẩu , chuyện đến nước , tẩu cũng nên nghĩ thoáng chút .
Ít nhất thì An ca nhi vẫn còn ở trong nhà, tẩu thể gặp nó mỗi ngày, chẳng ?
Theo , tẩu cũng nên nhường nhịn vị đại tẩu của chúng một chút, nếu , nàng ở trong nhà thuận lòng, ầm ĩ đòi dọn ngoài, thì An ca nhi, con rể ở rể, chẳng cũng theo nàng mà ?”
Trang thị trừng mắt bà một cái, vui : “Tam , lời nào thì ai bảo là câm .”
Sau đó, bà hừ lạnh một tiếng, khẩy thêm: “Ta thấy nàng sai bảo thì rõ là tiện miệng lắm, nào là cắt may y phục, đầu tóc, mua son phấn, mua cua... nếu dọn , nàng mà hưởng những thứ ?
Theo thấy, hừ, dù cầm gậy lớn đuổi nàng, nàng cũng chẳng nỡ dọn .”
Tống Thời An khẽ giật khóe miệng.
Không hổ danh là mẫu , mắt thật quá sắc bén.
Khương Xuân quả đúng là ý nghĩ đó.
Trước đây khi còn ở thuyền, nàng ầm ĩ rằng sẽ bám lấy Tống gia để ăn ngon, uống , mặc , dùng đồ sang trọng. Dù Tống gia cầm gậy đuổi, nàng cũng .
Tống Thời Âm giơ tay tỏ rõ lập trường: “Nếu nhà chúng đuổi đại tẩu , thì sẽ cùng đại tẩu, dùng nhà cửa, cửa tiệm và trang trại mà móc từ tay mẫu nuôi dưỡng đại tẩu.”
Dù nhà cửa, cửa tiệm và trang trại nàng vẫn lấy , nhưng , đại tẩu dạy cho nàng nhiều cách để ăn vạ, chắc chắn thể khiến mẫu mềm lòng.
Tống Thời An lườm nàng một cái: “Muội lo nuôi bản là đủ . Nương tử của thì để nuôi, cần tỏ vẻ bụng.”
Tống Thời Âm gian xảo: “Nếu đại tẩu Tống gia đuổi , chắc chắn sẽ giận lây sang . Huynh nuôi nàng, nàng cũng chẳng vui lòng .
Ta thì khác, là tiểu cô do chính tay đại tẩu cứu khỏi thanh lâu, nàng luôn thương yêu , giống với đám Tống gia, chắc chắn sẽ giận lây sang , mà còn vui lòng để nuôi.”
Trang thị: "..."
Thu thị: "..."
Tống Thời Nguyệt: "..."
Người Tống gia gì chứ? Tống gia chúng vẫn gì, mà nàng thành bọn .
Thu thị còn lời nào để :