Trọng Sinh Thành Thê Tử Trong Tiểu Thuyết - Chương 169
Cập nhật lúc: 2025-07-15 12:31:48
Lượt xem: 174
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Âm , con đúng là đứa ăn cây táo, rào cây sung! Ta và đại bá mẫu của con đối xử với con tệ, mong con báo hiếu chúng , nhưng cũng đáng con mắng mỏ ngay mặt như chứ?
Đợi khi nhị về, nhất định sẽ tố cáo con, bảo dùng gia pháp dạy dỗ cho con, cái kẻ vô lễ tôn ti trật tự !"
Tống Thời Âm la lên một tiếng, lập tức nhảy dựng lên, trốn lưng Tống Thời An, lớn tiếng kêu: "Đại ca xem kìa, quả nhiên trong nhà còn chỗ cho dung nữa, theo đại tẩu dọn ngoài sống thôi."
Tống Thời An đầu lườm nàng một cái, lạnh lùng hừ một tiếng: "Được , đừng trò nữa, tai sắp điếc ."
TBC
Tống Thời Âm nhờ đại tẩu chỗ dựa, sợ vị đại ca Tống Thời An .
Nàng mặt với Thu thị, nhạo : "Tam thẩm cứ việc mà tố cáo. Nếu phụ định đánh , sẽ chạy phòng của đại tẩu, phụ thể phòng cháu dâu để bắt ?"
Thu thị thở dài: "Âm , mặt mũi của con dày đến mức khác gì tường thành ."
Tống Thời Âm khiêm tốn đáp: "Đâu , . So với đại tẩu, vẫn còn kém xa, chắc chỉ dày bằng nửa bức tường thành thôi."
Trang thị đau đầu đưa tay xoa trán, khoát tay bảo Tống Thời An và Tống Thời Âm: "Thôi , các con đường mệt nhọc, mau về nghỉ ngơi ."
Âm , đứa cháu gái , quả thật con dâu thôn quê g.i.ế.c heo của bà hư hỏng . Đợi khi nhị và nhị trở về, e rằng sẽ đến tìm bà tính sổ.
Ai gây họa thì đó tự chịu, để cho nhị tự xử lý Khương Xuân .
Đến lúc đó, nếu hai họ cãi , nhị còn chính con gái lưng, về phía Khương Xuân, thì hẳn sẽ chuyện vui để xem.
Nhị vốn mạnh mẽ, ngày thường ít đối đầu với bà, bây giờ chắc chắn sẽ đau đầu lắm đây.
Nghĩ đến đây, Trang thị lập tức hạ tay xuống, cơn đau đầu cũng tan biến còn dấu vết.
---
Khi Khương Xuân bước nội viện, Khương Hà và Trịnh Côn đang trong phòng của Khương Hà uống .
Khương Xuân hỏi: "Phụ , biểu ca, bữa tối của hai ngon miệng ?"
Khương Hà ha ha đáp: "Sao ngon ? Thân gia mẫu thật quá khách sáo, bày một bàn đầy sơn hào hải vị, chỉ hai chúng thì ăn hết ngần đồ ăn?"
Trịnh Côn cũng vội vàng phụ họa: "Cữu phụ đúng, gia phu nhân thật quá khách sáo, bày cả một bàn lớn những món ngon mà nhiều món còn từng thấy qua, suýt nữa thì ăn no quá."
Khương Xuân mỉm : "Nghe phủ mới mua hai đầu bếp, một món Kinh thành, một món Hoài Dương, sợ rằng hai quen khẩu vị."
Trịnh Côn bông đùa một câu: "Món ngon thì món nào chúng cũng ăn , cữu phụ?"
Khương Hà gật đầu: " , những món ngon như thế mà còn ăn , thì chẳng lẽ đòi ăn thịt rồng trời ?"
Khương Xuân bật .
Nàng quanh căn phòng khách phần giản dị , mặt Trang thị giải thích: "Phụ , biểu ca, là mẫu phu quân con lơ là hai , chỉ là bà cũng mới về kinh hôm qua, về đến nơi liền bận rộn mua hầu và sắm sửa gia cụ. phủ Tống gia lớn, đông, trong một ngày ngắn ngủi thể nào chuẩn chu , hai chịu khó ở tạm vài hôm."
Khương Hà trừng mắt nàng: "Cái gì mà qua loa với qua loa? Chẳng lẽ chúng đến kinh thành thành kiêu kỳ ?
Con xem, trong phòng giường tủ, nãy còn tiểu tư khiêng đến bàn ghế, nha mang ấm , chén và đến. Nước nóng cũng mỗi một hai canh giờ là mang đến một bình. Vậy thì chỗ nào cần qua loa nữa?"
Trịnh Côn cũng : "Cho dù thiếu cái gì, trong hành lý chúng đều đủ cả, lấy dùng là . Nếu thì mang nhiều hành lý đến gì?"
Nghe thấy , Khương Xuân đắc ý nâng cằm lên: "Xem , may mà kiên quyết mang theo hết những thứ lớn nhỏ trong nhà, còn nhắc biểu ca mang nhiều đồ nữa. Nếu , tối nay chắc luống cuống ."
Trịnh Côn học theo dáng vẻ hằng ngày của biểu , giơ ngón tay cái lên: "Rốt cuộc vẫn là biểu tính toán."
Ba đùa một hồi.
Mãi đến khi các tiểu tư khiêng nước tắm đến, mời Khương Hà và Trịnh Côn tắm rửa, Khương Xuân mới dậy về nội viện.
*
Vừa mới bước Đan Quế Viện, Quế Chi đến xin chỉ thị của Khương Xuân: "Đại nãi nãi, đêm nay xem là nô tỳ hầu đêm Quế Diệp hầu đêm ạ?
Quế Hoa và Quế Hương còn nhỏ, sợ là đảm đương nổi. Hay để nô tỳ và Quế Diệp luân phiên hầu ?"
Khương Xuân khoát tay: "Không cần hầu đêm, và Đại gia của các ngươi một giấc ngủ đến sáng, nửa đêm sẽ thức dậy."
Quế Chi ngập ngừng một lát, mặt đỏ lên : " nếu Đại gia và đại nãi nãi khi chung chăn gối mà cần nước thì…"
Quế Chi đây từng hầu hạ trong gia đình giàu , thông hiểu chuyện nam nữ, suy nghĩ kỹ càng hơn.
Khương Xuân khẽ giật giật khóe miệng.
Khi ở Khương gia, hai họ khá tự do, khi chung chăn gối, hoặc là mệt đến kiệt sức, hoặc là lười động đậy, nên mỗi đều cứ thế ôm ngủ đến sáng.
Sáng hôm mới rửa ráy.
Bây giờ đến Tống gia, là nên theo phong tục địa phương vẫn giữ thói quen cũ, đây quả là một vấn đề.
Không nghĩ ngợi nhiều, nàng liền lệnh: "Ta và đại gia quen với việc tắm sáng hôm khi chung chăn gối, các ngươi cứ ngủ sớm, sáng mai dậy sớm chuẩn nước nóng là ."
"Vâng, đại nãi nãi." Quế Chi vui mừng đáp lời.
Không hầu đêm đúng là quá .
Chẳng nha nào thích hầu đêm cả, thức suốt đêm ngủ thực sự là quá vất vả.
Sở thích mới của chủ nhân đối với bọn nha như các nàng đúng là chuyện trời ban, hy vọng đại gia và đại nãi nãi thể giữ nguyên thói quen .
Khương Xuân bước phòng ngủ phía Tây của gian ngoài, Tống Thời An đang ghế bàn trang điểm, lật nhanh một quyển sách giống như sổ sách, bên cạnh còn chất đầy một chồng sách cao.
Nàng hỏi: "Phu quân đang xem gì thế?"
Tống Thời An ngẩng đầu lên mà đáp: “Đang xem sổ sách trong khố phòng mà mẫu sai đưa đến, ngày mai đến Hộ Bộ đối chiếu tài sản với họ.”
Khương Xuân liền : “Thiếp nghĩ thúc giục ngày mai Hộ Bộ đòi nợ, nhưng xem cần tốn lời .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-the-tu-trong-tieu-thuyet/chuong-169.html.]
Tống Thời An ngẩng đầu, đưa tay gõ nhẹ lên mũi nàng, trêu chọc: “Nàng đúng là một tiểu tài mệnh, đến mẫu chủ gia đình cũng sốt ruột bằng nàng.”
Khương Xuân tươi : “Thiếp cũng chỉ là lo lắng mẫu mà thôi. Dù gì cũng là một khoản lớn, để tránh đêm dài lắm mộng, tất nhiên nhanh chóng cho túi mới an tâm.”
Tống Thời An đặt cuốn sổ xem xong sang một bên, lấy một cuốn khác, lật xem nhẹ: “Ta nghĩ nàng sốt ruột là để mau chóng lấy tám cửa hàng và hai trang trại của về tay chứ gì?”
Bị đoán trúng tâm tư, Khương Xuân lập tức chuyển sang điệu bộ đáng thương: “Có gì sai chứ? Chàng trông mong một cô nương ở quê, cửa hàng trang trại, động lòng vì tiền bạc, chẳng khác nào mong lợn cái leo cây.”
Tống Thời An thản nhiên đáp: “Cho dù lợn cái leo cây, phu nhân của cũng thể leo lên và hạ nó bằng một đao.”
Khương Xuân bật , dùng nắm tay nhỏ đ.ấ.m nhẹ vai , mắng yêu: “Thiếp thấy ghen tỵ vì leo cây giỏi hơn đấy. chẳng mắc bẫy của , lúc nào cần leo cây thì vẫn sẽ leo thôi.”
Tống Thời An nhanh chóng lật xong cuốn sổ tay, dậy, ôm chặt Khương Xuân lòng, giọng trầm ấm, đầy từ tính vang lên: “Nếu phu nhân leo cây giỏi như thế, chi bằng thử leo lên cây của vi phu xem ?”
Nói xong, liền bế nàng lên, để đôi chân thon dài của nàng quấn quanh eo .
Khương Xuân sợ ngả , vội vã ôm chặt cổ .
Nàng liếc , hôn nhẹ đôi môi, ngập ngừng hỏi: “Phu quân đêm nay dùng tư thế cùng kết duyên ư?”
Tống Thời An nhướng đôi mắt phượng lên: “Thế nào?”
Khương Xuân khúc khích: “Thiếp ý kiến gì, chỉ sợ phu quân đủ sức lực ở lưng và tay thôi.”
Tống Thời An thế, nhạt: “Nàng cứ đùa , lát nữa đừng lóc cầu xin tha cho là .”
Khương Xuân bướng bỉnh đáp: “Cầu xin là điều bao giờ , cả đời cũng .”
Đã sẽ để nàng leo lên cây của , Tống Thời An liền dùng một tay bế nàng, tay khó nhọc cởi bỏ váy và quần của nàng.
Sau đó, cũng cởi bỏ quần áo của .
Rồi cứ thế mà hòa một với nàng.
Khương Xuân lập tức hít sâu một , chân mày nhíu chặt .
Nàng nghiến răng nghiến lợi mắng: "Tống Thời An, đúng là tên thô lỗ!"
Vì chỉ mắng một câu?
Bởi vì chỉ lúc đầu chút khó chịu, theo từng động tác của , nơi quen với sự hiện diện của dần dần cảm giác, từ khó chịu biến thành thoải mái.
Thậm chí nàng thầm nghĩ, đôi khi thô bạo một chút càng kích thích.
Tất nhiên, nàng chỉ nghĩ thôi, chứ , thì sẽ nuông chiều Tống Thời An đến mức nào.
Tống Thời An cử động một lúc đột nhiên ngừng , đôi mắt phượng long lanh nàng, mỉm : "Nương tử, đến lượt nàng leo cây ."
Khương Xuân đang lúc cao trào, thấy cử động nữa, chỉ còn cách đưa tay ôm lấy cổ , hai chân thon dài quấn quanh eo .
Sau đó, dùng sức của eo bụng, tự cử động.
Động tác lên xuống như thể đang leo cây .
Thật chơi, đúng là Tống Thời An cách chơi, ngay cả nàng, xem qua hàng trăm bộ phim hiện đại, cũng giơ ngón cái khen ngợi .
Tống Thời An nheo mắt, thoải mái hưởng thụ sự leo trèo của nàng, đôi môi cắn nhẹ, gương mặt trắng trẻo dần dần hiện lên sắc đỏ.
Hắn càng tận hưởng, trong miệng nhịn mà phát những tiếng rên khe khẽ.
Khương Xuân thật sự yêu thích những tiếng rên đó của , lập tức như kích thích, nàng leo trèo càng hăng hái hơn.
Cùng với đó là tiếng thở ngày càng nặng nề và những tiếng rên rỉ lớn hơn, khó kìm nén hơn của Tống Thời An.
Điều càng thúc đẩy Khương Xuân dốc sức hơn vài phần.
Kết quả là Tống Thời An thể như thường lệ, để nàng leo lên đỉnh vài mới lên theo, mà hai cùng .
Trong phút chốc, cả căn phòng rộng lớn chỉ còn tiếng thở dốc nặng nề của hai .
Tống Thời An dùng một tay ôm lấy eo thon của nàng, tay ôm lấy lưng nàng, kéo nàng sát lòng.
Hắn khẽ thì thầm: "Vi phu thật sự thích cùng nương tử hòa hợp thế ."
Khương Xuân lúc vẫn còn chìm trong mây mù, đầu óc như đặc quánh , thấy lời mà như rõ.
Nàng thầm nghĩ: "Thật quá kích thích ."
Quả nhiên, dù là phu thê lâu năm, chuyện cũng cần đôi chút đổi mới mẻ, thực sự thể mang ít sự kích thích, khiến tình cảm phu thê càng thêm khăng khít.
Tống Thời An trải nghiệm khoái cảm, nghỉ ngơi một lát bắt đầu nổi hứng, dụ dỗ Khương Xuân: "Nương tử, là nàng leo thêm một nữa?"
Khương Xuân lập tức liếc một cái, mắng: "Leo leo cái đầu ! Đi đường suốt mấy ngày liền, mệt mỏi c.h.ế.t , ăn chút gì đó cho đỡ thèm thôi, còn ăn đến no ư?"
Tống Thời An , thấy nàng lý, cũng tiếp tục nài nỉ, dùng một tay cởi bỏ y phục cả hai, ôm nàng lên giường lớn, ngoan ngoãn ngủ.
Sáng hôm , Quế Chi và Quế Diệp quả nhiên chuẩn nước tắm từ sớm, hai lượt tắm gội, đến chính viện thỉnh an Trang thị, tiện thể ăn sáng.
Hiện tại, chủ nhân của Tống gia cũng về bao nhiêu , tạm thời ba bữa đều dùng ở chính viện.
Trang thị thấy con trai và con dâu nắm tay bước , cả hai đều sắc mặt hồng hào, tâm trạng rõ ràng .
Là từng trải, Trang thị hiểu ẩn ý trong đó?
Trong lòng bà thoáng dâng lên một niềm vui, nghĩ rằng việc cháu bế hẳn còn xa.
Thế nhưng niềm vui kịp kéo dài, lòng bà chùng xuống.
Con trai bây giờ là rể ở rể của nhà họ Khương, cho dù Khương Xuân mang thai sinh con, đứa trẻ đó cũng sẽ mang họ Khương theo gia tộc của nàng, tiếp nối hương hỏa nhà họ Khương, chẳng liên hệ gì với Tống gia.