Trọng Sinh Thành Thê Tử Trong Tiểu Thuyết - Chương 171

Cập nhật lúc: 2025-07-15 12:31:53
Lượt xem: 158

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khương Xuân thầm nghĩ may mà từng trải qua nhiều chuyện lớn, nếu đến giá , chắc hẳn dọa đến ngất .

Khương Hà thì bình tĩnh như nàng, lập tức xua tay như trống bỏi: “Chỉ và cháu trai ở thôi, cần gì nhà lớn thế? Một sân viện là đủ .”

Bao Đa Thính mắt chớp chớp vài cái, lập tức hiểu .

Hóa đại nãi nãi Tống gia mua nhà, mà là cha của đại nãi nãi.

Hắn liền đổi giọng: “Một sân viện thì vài căn, chẳng bằng để dẫn xem thử?”

Khương Xuân gật đầu: “Được.”

Một sân viện thì dù đắt cũng thể đắt quá, cứ xem tận nơi , nếu thích thì bàn bạc giá cả cũng muộn.

Căn nhà đầu tiên mà họ đến xem ở một vị trí , chỉ cách Hàn Lâm Viện một con phố. Phố là nhà một sân viện, xung quanh cư dân đều là Hàn Lâm việc tại Hàn Lâm Viện.

Nhà tuy nhỏ nhưng xây dựng tinh tế, chạm trổ hoa văn, cột trụ khắc vẽ, trong sân còn đặt một cái bể lớn, bên trong nuôi đầy hoa súng.

Mái ngói xám, tường trắng, phong cách cổ kính, mang đầy vẻ thanh nhã.

Giá cũng quá đắt, chỉ cần hai nghìn năm trăm lượng.

Khương Xuân nghĩ rằng nếu phát huy kỹ năng mặc cả, thể ép giá xuống còn hai nghìn hai trăm, hai nghìn ba trăm lượng.

Dù nàng chỉ hai nghìn lượng bạc trong tay, nhưng , trong kho của hệ thống vẫn còn một đống vật phẩm đó dám đem bán ở Hồng Diệp huyện.

Giờ đây Tống gia đang cần mua sắm nhiều thứ, đang chuyển hàng từ Bộ Hộ về phủ, nàng thể lợi dụng cơ hội , đem những vật phẩm cầm cố.

Chắc chắn gom góp thêm hai ba trăm lượng bạc thành vấn đề.

Khương Hà ý căn nhà .

Cũng ý hẳn.

Ông ồm ồm : “Nhà thì , nhưng xung quanh là các vị đại nhân Hàn Lâm, là một đồ tể, ở lẫn chỉ sợ ô uế khí chất sách vở của .”

Khương Xuân định phản bác, cha nàng đừng tự coi thường bản , nhưng nghĩ , lo lắng của ông dường như cũng lý.

Người xa bằng gần, nếu Khương Hà sống ở đây, xung quanh đều là các vị nho sĩ đầy mùi sách vở, chẳng ai cùng một đường với ông, sẽ khó để giao thiệp.

Lâu dần, dù cha nàng đến nỗi sinh bệnh, e rằng sống cũng bức bối.

Người "gừng càng già càng cay", hôm nay Khương Xuân thực sự thấy đúng.

Dù Khương Hà chữ, học thức, nhưng những kiến thức sống và đạo lý đối nhân xử thế thì chẳng kém gì nàng.

Nàng sang, mỉm với Bao Đa Thính: “Bao thúc, cha cũng lý, quả thật hợp với những theo nghiệp bút nghiên, thúc nhà nào gần gũi với cuộc sống dân gian ?”

Bao Đa Thính gọi là "Bao thúc", liền vội vã cúi chào, chắp tay : “Không dám, dám, đại nãi nãi chớ khiến khó xử.”

Khách sáo xong, đáp: “Quả thực một chỗ, để dẫn đại nãi nãi và đến xem thử.”

Mọi lượt lên xe ngựa, theo xe của Bao Đa Thính đến một nơi cách Tây Thị hai con phố, là một khu vực tương đối yên tĩnh giữa chốn náo nhiệt.

Bao Đa Thính lấy chìa khóa mở cửa, : “Nhà gần Tây Thị, bình thường mua bán gì cũng tiện lợi.

Xung quanh đều là những ăn buôn bán mở cửa hàng, coi trọng hòa khí sinh tài, ít khi chuyện tranh chấp với .

Vài năm từng bán một căn nhà con phố , đó gặp mua ở quán rượu, còn khen bán cho căn nhà , rằng nhà chỉ vị trí , mà hàng xóm cũng hiền lành. Vì thế trả tiền rượu .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-the-tu-trong-tieu-thuyet/chuong-171.html.]

Nếu vì thấy đại nãi nãi hiếu thuận, lên kinh lo mua nhà cho cha , cũng nỡ giới thiệu căn nhà cho đại nãi nãi .”

Khương Xuân : “Bao thúc quả thật danh bất hư truyền, ngay cả chuyện đến kinh thành cũng rõ như lòng bàn tay.”

Bao Đa Thính tươi: “Chuyện đại gia Tống gia và đại nãi nãi hôm qua kinh truyền khắp nơi, cũng khó.”

Nói , kính cẩn giơ tay mời: “Đại nãi nãi, công tử, tiểu công tử và quản sự Lưu xin mời.”

Vào trong sân, Khương Xuân đưa mắt quan sát căn nhà .

Cũng giống như căn nhà gần Hàn Lâm Viện, nhà cũng lợp ngói xám, tường trắng, chính phòng ba gian, hai bên mỗi bên đều một gian nhà bếp nhỏ.

Phòng phía đông và phía tây mỗi bên hai gian, thêm một gian để củi, một gian chuồng gia súc và một gian nhà vệ sinh.

Điều đáng mừng nhất là trong sân một cái giếng.

Có thể tuy nhỏ nhưng đầy đủ thứ cần thiết.

Chỉ là so với căn nhà ở Hàn Lâm Viện thì tinh xảo bằng, bồn lớn nuôi hoa sen, cột hành lang và khung cửa sổ cũng chạm khắc.

Khương Hà lúc Bao Đa Thính lưng về phía họ, liền nháy mắt thật mạnh với Khương Xuân, ý tứ rõ ràng rằng ông ưng ý căn nhà .

TBC

Quản sự Lưu thấy, chủ động Khương Xuân hỏi giá: “Lão Bao, chúng đầu ăn với . Ta đây là mặt cho Cô Thái Thái của chúng mà lo liệu, dẫn Đại nãi nãi mua nhà. Thôi thì ngươi cũng đừng dối gì, cứ cho giá thật lòng .”

Bao Đa Thính vẻ khó xử, do dự một lúc lâu, đó mới đưa hai ngón tay mỗi tay : “Hai ngàn hai trăm lượng, đây là giá thấp nhất mà chủ nhà đưa . Nếu thấp hơn nữa thì các vị tự thương lượng với chủ nhà. theo , chỉ e thương lượng cũng bao nhiêu .”

Khương Xuân hì hì : “Tài năng của Bao thúc, từ quản sự Lưu kể . Trên đời còn chủ nhà nào mà thúc thể thu xếp ?

Thế nhé, cũng để Bao thúc công. Thúc giúp thương lượng giá, giảm bao nhiêu chia cho thúc ba phần, chứ?”

Giảm một trăm lượng, thì thúc ba mươi lượng hoa hồng, tiền còn nhiều hơn cả phí trung gian Bao Đa Thính kiếm khi bán một căn nhà.”

Bao Đa Thính lập tức đổi lời: “Nghe Đại nãi nãi kìa, cho dù Đại nãi nãi chia phần, cũng thể giúp hạ giá cho Đại nãi nãi .

Ta sẽ ngay lập tức tìm chủ nhà, dù bán mặt mũi của , nhất định hạ cho Đại nãi nãi một hai trăm lượng.”

Khương Xuân : “Vậy phiền Bao thúc , bọn sẽ về . Nếu tin , Bao thúc cứ thông báo cho quản sự Lưu là .”

Bao Đa Thính gật đầu đồng ý.

*

Trên đường về, quản sự Lưu nịnh bợ Đại nãi nãi Khương Xuân, nên để xe ngựa xuyên qua trung tâm Tây Thị, để cho những mới đến kinh thành như bọn họ ngắm sự phồn hoa của Tây Thị.

Kinh thành Đông và Tây hai thị, Đông quý Tây bần. Tây Thị là nơi bán những thứ dân dã hơn, phù hợp với túi tiền của dân thường, là nơi mà bá tánh yêu thích ghé qua nhất.

Đông Thị các gánh hàng rong, chỉ các cửa tiệm, hàng hóa bán đều phẩm chất hơn, giá cả cũng đắt đỏ hơn, phần lớn khách lui tới là những phú hộ của ăn của để và các quan quý tộc.

Hành động của quản sự Lưu hợp ý của Khương Xuân, nàng liền nhân cơ hội tranh thủ điểm danh đánh dấu một lượt.

Trong tay nàng tích lũy ít điểm đánh dấu, chỉ chờ kinh thành để "vặt lông cừu" mà thôi.

Dù rằng hàng hóa ở Tây Thị so bì với Đông Thị về giá trị, nhưng hệ thống điểm danh chỉ quan tâm đến cấp độ thành thị, xét đến đẳng cấp của cửa tiệm.

Phần thưởng thì ngẫu nhiên, vật đều phụ thuộc vận may trong ngày.

[Đinh! Đã điểm danh thành công tại "Thư quán Yến Kinh", nhận 32 tập giấy Tuyên, 11 thỏi mực Tùng Yên, và 20 bút lông thỏ.]

[Đinh! Đã điểm danh thành công tại "Tiệm rèn Yến Kinh", nhận 6 nồi sắt, 10 cái cuốc sắt, và 9 cái rìu sắt.]

[Đinh! Đã điểm danh thành công tại "Y quán Yến Kinh", nhận 2 cân tổ yến, 3 cân hoàng kỳ, và 12 cân táo đỏ.]

Loading...