Trọng Sinh Thành Thê Tử Trong Tiểu Thuyết - Chương 176
Cập nhật lúc: 2025-07-15 12:32:07
Lượt xem: 156
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nàng chỉ một bộ nội thất gỗ tử đàn vốn đặt ở chính sảnh, bao gồm một bộ ghế bành, tám chiếc ghế thái sư gỗ tử đàn và mười chiếc bàn cao gỗ tử đàn, bảo tìm .
Những a và bà v.ú còn của Trang thị nhận lệnh, lập tức bắt đầu lục lọi trong năm gian kho chứa đầy các loại vật dụng.
Khương Xuân: "..."
Sắp xếp kiểu , đến khi nào mới xong?
Dù tốn công sức cửu ngưu nhị hổ, sắp xếp xong đồ đạc của chính viện, khi sắp xếp đồ đạc của các viện khác, lục lọi nữa.
Thế thì còn lục lọi nhiều nữa.
Khương Xuân quả quyết giơ tay hiệu: "Khoan , cách , quá chậm , hãy theo lời ."
Tống Thời Nguyệt và Tống Thời Âm cùng sửng sốt.
Tống Thời Âm phản ứng nhanh nhất, chẳng cần suy nghĩ, trực tiếp chọn cách nịnh bợ Khương Xuân: "Cách của đại tẩu nhất định là , đại tẩu mau cho chúng thử, để chúng mở mang kiến thức."
Tống Thời Nguyệt thấy , cũng đành gọi những a và bà v.ú , với Khương Xuân: "Muội xin cao kiến của đại tẩu."
Khương Xuân thao thao bất tuyệt: "Chúng hết phân loại những vật và ghi chép sổ sách, ví dụ như đồ nội thất để một gian kho, đồ cổ và vật trang trí để một gian kho, vải vóc để một gian kho.
Sau khi phân loại xong hết, căn cứ danh sách vật dụng mà các phòng giao nộp, tìm vật phẩm tương ứng từ kho chứa, như sẽ dễ dàng hơn nhiều."
Tống Thời Nguyệt lập tức sáng mắt lên: "Ý kiến của đại tẩu quả là tuyệt diệu."
Ngừng một chút, nàng với vẻ do dự: " đại bá mẫu bảo chúng sắp xếp đồ đạc của chính viện ..."
Khương Xuân khéo léo đánh tráo khái niệm: "Sau khi phân loại xong, chúng sẽ tìm đồ đạc của chính viện đầu tiên, như cũng trái lệnh mẫu ?"
Tống Thời Nguyệt mím môi suy nghĩ một lúc, gật đầu : "Vậy cứ theo ý của đại tẩu."
Thế là họ bắt đầu từ gian kho đầu tiên, Tống Thời Nguyệt ở cửa kho chằm chằm gia nhân khuân từng món ngoài, cứ mỗi khuân một món, nàng liền to loại và tên của vật phẩm đó, Tống Thời Âm chịu trách nhiệm ghi chép.
Sau khi ghi chép xong, gia nhân khuân đến gian kho tương ứng còn trống.
Còn Khương Xuân...
Nàng chiếc ghế do a mang đến, tay cầm một chén nắp đậy hoa thanh hoa, nheo mắt tắm nắng, thỉnh thoảng nhấp vài ngụm .
Trông thật là nhàn nhã tự tại.
Khi Trang thị kiểm tra xong một đoàn xe, trong lúc chờ đợi đoàn xe tiếp theo đến, qua xem Khương Xuân và mấy tiến triển thế nào, cảnh tượng thấy chính là như .
Nàng gì: "Hai bận rộn , còn con là chị dâu nhàn nhã như thế, con thấy hổ ?"
Khương Xuân theo bản năng đáp một câu: "Không thấy."
Thấy sắc mặt Trang thị lập tức trở nên vui, nàng liền như tiếp thêm sức mạnh, ngẩng cao đầu khoe khoang: "Ai bảo con nhàn nhã chứ? Con vắt óc suy nghĩ mới nghĩ cách phân loại sắp xếp ho , giúp mẫu tiết kiệm hơn mười ngày công sức đấy, mẫu tin thể hỏi Nguyệt nhi."
Trang thị nghi hoặc về phía Tống Thời Nguyệt.
Tống Thời Nguyệt mỉm kể ý tưởng của Khương Xuân cho Trang thị , đó còn hết lời khen ngợi: "Ý tưởng như con và tam tỷ tỷ cũng là nghĩ , nhưng chúng con một lòng chỉ theo ý của đại bá mẫu, tiên sắp xếp đồ đạc của chính viện, nên đầu óc vô tình giới hạn mất . May mắn đại tẩu ở đây, mới khiến kẻ đang mơ như tỉnh giấc ."
Trang thị phần tin nổi mà về phía Khương Xuân.
Nguyệt nhi sai, ý tưởng bọn họ là nghĩ , dù đây kho của Tống gia cũng phân loại cất giữ tài vật trong phủ như .
Khương Xuân, một cô gái con nhà đồ tể từng thấy đời, thể nghĩ ý tưởng như thế, quả thực khiến bằng con mắt khác.
Trang thị mím môi, hiếm khi khen nàng một câu: "Làm tồi."
Khương Xuân lập tức mặt mày hớn hở, miệng khiêm tốn : "Mẫu quá khen , thật con chỉ là động cái miệng thôi, việc đều do tam và tứ cả, nếu mẫu thưởng thì cứ thưởng cho họ là ."
Trang thị: "..."
TBC
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-the-tu-trong-tieu-thuyet/chuong-176.html.]
Khen sớm quá.
Đây là đang lấy danh nghĩa của Âm nhi và Nguyệt nhi để đòi thưởng từ ?
Nếu thật sự theo lời nó , chỉ thưởng cho Âm nhi và Nguyệt nhi, nó sẽ ầm lên thế nào nữa.
Trang thị trừng mắt Khương Xuân, vui : "Có thưởng, cả ba đứa con đều thưởng, đợi khi sắp xếp xong hết tài vật mà Hộ bộ gửi đến, sẽ ban thưởng cho các con."
"Đa tạ mẫu , mẫu quả thật là một vị mẫu , thưởng phạt phân minh!"
Khương Xuân lập tức mừng rỡ như hoa nở, còn đắc ý liếc mắt trao đổi với Tống Thời Âm và Tống Thời Nguyệt, ý , theo đại tẩu thịt ăn chứ?
Tống Thời Âm và Tống Thời Nguyệt cũng vội vàng cảm tạ Trang thị.
Xong việc, Tống Thời Âm giơ ngón cái về phía Khương Xuân.
Tống Thời Nguyệt đáp thế nào, tiện cảm tạ đại tẩu mặt đại bá mẫu, chỉ thể mỉm với nàng.
Sau khi Trang thị rời , hai tỷ Tống Thời Âm và Tống Thời Nguyệt tiếp tục bận rộn.
Khương Xuân một ở đó, uống vài chén bắt đầu cảm thấy chán.
Thật , nàng giúp đỡ, mà là thể giúp .
Nàng là một kẻ "mù chữ", hiển nhiên thể công việc ghi chép sổ sách.
Công việc của Tống Thời Nguyệt nàng cũng , bởi vì nàng thể phân biệt sự khác biệt giữa những đồ nội thất bằng gỗ quý điêu khắc tinh xảo, tranh cổ vải vóc, lông thú các loại.
Tạo vẻ lười biếng gian xảo, chẳng qua chỉ là sự cố chấp cuối cùng của nàng mà thôi.
Xem đến lúc lấy chuyện hôm nay cớ, bảo Tống Thời An dạy chữ .
Trước đây cơ hội, bởi vì trong hai năm qua nàng ngày ngày bôn ba vì miếng cơm manh áo, thời gian cũng chẳng lý do để nhắc đến chuyện .
Giờ đây nàng ở Tống gia, cơm sẵn áo lo, còn áp lực cuộc sống, thời gian rảnh rỗi thừa, đúng là nên tận dụng để học thêm nhiều thứ.
Còn về việc tại để Tống Thời An dạy , mà quấy rầy Trang thị để bà mời nữ phu tử cho ?
Đương nhiên là nàng nhân cơ hội thể hiện "tài trí thông minh" của cho Tống Thời An thấy, biểu diễn cho xem tuyệt kỹ "học một mười".
Để phát hiện thêm một ưu điểm của .
Khụ khụ, rảnh rỗi còn thể chơi trò phu tử và nữ học trò, tăng thêm tình cảm vợ chồng.
Chẳng điều hơn gấp trăm so với việc mời nữ phu tử ?
Đương nhiên, võ công quyền cước nàng cũng học, là thật sự đánh khắp kinh thành ai địch nổi, thuần túy là để tự vệ mà thôi.
Không sợ một vạn, chỉ sợ vạn nhất.
Vạn nhất ngày nào gặp nguy hiểm, đúng lúc Tống Thời An ở bên cạnh, chỉ dựa chút sức mạnh thô thiển của nàng e là đủ.
Dù kinh thành cũng là nơi nhỏ bé như huyện Hồng Diệp của họ, mà là chốn long đong hổ lạc, cao thủ như mây.
nàng ngờ rằng, con đường trở thành cao thủ trong tương lai của xuất hiện một con hổ chặn đường.
Chiều tối, Tống Thời An về phủ, đến chính viện bẩm báo với Trang thị việc hôm nay ở bộ Hộ.
Nói xong chuyện chính, Tống Thời An đang định dậy cáo lui, thì mẫu nghiêm mặt hỏi: "Nghe con định mời võ sư dạy Khương Xuân luyện quyền cước công phu?"
Tống Thời An hỏi mẫu chuyện , chỉ cần nghĩ một chút cũng đây là do Khương Xuân tự khoe khoang.
Hắn gật đầu đáp: "Vâng, nàng chỉ sức mạnh thô thiển, nửa điểm công phu cũng , ngày nào thật sự đánh với , sẽ thiệt thòi."
Trang thị: "..."