Trọng Sinh Thành Thê Tử Trong Tiểu Thuyết - Chương 177
Cập nhật lúc: 2025-07-15 12:32:09
Lượt xem: 155
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bà gì: "Nàng là một nữ tử, cần như nam tử đấu đá hung hăng với , đánh với chứ?"
Tống Thời An cũng giấu giếm, kể tường tận chuyện Lưu Khải Đàm thèm sắc của nàng, phái chặn đường giữa đường, định bắt cóc nàng.
Nói xong, vẻ mặt còn sợ hãi: "May mà nàng sức mạnh, dám liều mạng với , thêm nữa nhạc phụ chuẩn sẵn d.a.o lớn phòng cho nàng, mới thoát một kiếp."
"Thật chuyện như ..." Trang thị ngờ trong đó nguyên do như thế, còn tưởng con trai Khương Xuân mê hoặc đến mất trí, bừa quản lo gì cả.
Bà định đó là chuyện , giờ đây cảnh nhà họ khác, chắc nam tử nào chán sống đến mức dám chuyện ngu xuẩn như thèm con dâu của thê Thái tử.
khi trải qua biến cố lớn , thực trong lòng Trang thị cũng phần chắc chắn.
Lão Hoàng đế tính tình thất thường như , giờ đây ái phi và hoàng tử yêu quý lượt qua đời, ngay cả việc con rể thể vững ngôi vị Thái tử cũng chắc chắn.
Cho đến ngày thật sự lên ngôi cửu ngũ chí tôn, thứ đều thể đổi.
Nếu trong thời gian chuyện gì xảy , Khương Xuân học giỏi quyền cước công phu những kéo chân con trai, chừng còn thể giúp nó một tay, thoát khỏi nguy hiểm.
Nghĩ kỹ như , việc mời võ sư là cần thiết.
Bà vội vàng đổi giọng: "Nếu con hứa với nàng, thì hãy dò hỏi kỹ bên ngoài, mời về một vị sư phụ đáng tin cậy cho nàng, đừng tìm những kẻ hời hợt qua loa."
Tống Thời An khẽ : "Mẫu yên tâm, con nghĩ đến một , vài ngày nữa sẽ tự đến tận nơi mời."
Trang thị cũng hỏi kỹ chọn cụ thể là ai, khoát tay : "Con nghỉ ngơi , qua hai khắc nữa dẫn thê tử đến dùng cơm."
"Nhi tử cáo lui." Tống Thời An cung kính hành lễ, lui .
*
Khi Tống Thời An trở về Đan Quế Viện, Khương Xuân cũng mới từ kho về lâu.
Vừa thấy Tống Thời An, nàng lập tức đón lên, lao lòng , lóc : "Phu quân, cảm thấy thật vô dụng."
Tống Thời An sửng sốt, vội hỏi: "Phu nhân ? Có ai gì chăng?"
Khương Xuân dùng giọng đầy nước mắt : "Mẫu giao việc sắp xếp kho cho , Âm và Nguyệt ba , kết quả hai tiểu thư những thể dễ dàng nhận các loại vật phẩm, mà còn tính, riêng thì vô dụng, chỉ thể bên cạnh như kẻ nhàn rỗi. Dù mặt dày đến mấy, cũng chịu nổi sự so sánh như .
Tuy mẫu gì , còn bảo khi sắp xếp xong bộ vật phẩm trong kho sẽ thưởng cho chúng , nhưng tự thấy hổ trong lòng. Thiếp quan tâm, học chữ, còn học tính toán, phu quân dạy ?"
Tống Thời An: "..."
Nàng ngay cả chữ Đại Thực cũng , về khoản tính toán thì càng tinh thông cả tính nhẩm lẫn tính bằng bút.
Thường ngày thường quên mất việc " chữ", thuận miệng vài câu từ sách vở mà và tam đường chép , những câu trong thi từ ca phú càng là tùy ý trích dẫn.
Sơ hở nhiều hơn cả chùm.
Lúc chạy lòng giả vờ kẻ ngốc?
Tống Thời An im lặng giây lát, khẽ nhếch môi, khẽ: "Nàng một chữ cái nào, dạy nàng từ đầu từng nét một, đây việc nhẹ nhàng gì, lợi gì chứ?
Nàng đấy, vài ngày nữa trở Hàn lâm viện nhậm chức, mỗi ngày đều bận rộn lắm, nếu gì lợi, xin phu nhân hãy mời cao nhân khác ."
Khương Xuân ngước mắt , hậm hực : "Muốn dạy thì dạy, dạy thì cứ tiếp tục là kẻ mù chữ, ngoài khách, chê , cũng mất mặt."
Tống Thời An ha hả: "Ta vẫn còn mặt mũi lắm, xem khắp kinh thành , những kẻ quyền quý, cũng tìm thứ hai dám cưới một nữ nhi nhà đồ tể quê mùa thê tử như ."
Khương Xuân: "..."
Cái gì , còn tự hào nữa ?
Nàng hừ lạnh: "Sao cưới nữ nhi nhà đồ tể quê mùa thê tử? Rõ ràng là , một nữ nhi nhà đồ tể quê mùa, nhận phu quân mới đúng chứ!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-the-tu-trong-tieu-thuyet/chuong-177.html.]
Sắc mặt Tống Thời An khựng , chà, nàng bắt lỗ hổng trong lời .
Cô nàng , lúc nên thông minh thì thông minh, lúc nên thông minh thông minh lên.
Hắn sửa lời: ", xem khắp kinh thành , những kẻ quyền quý, cũng tìm thứ hai dám rể đông sàng cho một nữ nhi nhà đồ tể quê mùa như ."
Khóe miệng Khương Xuân giật giật, tên vì lợi, thật sự đủ liều mạng.
Nàng liếc mắt : "Chàng đang mưu tính điều xa gì đây? Thật là, đêm qua mới no nê một bữa, giờ nghĩ cách đòi hỏi, từng thấy ai tham ăn như !"
Tống Thời An lập tức kêu oan: "Ta là phần thưởng nhất định là chuyện phòng the , phu nhân đừng vu khống chứ."
Khương Xuân khẩy: "Chàng đừng giả vờ nữa, còn ? Chàng ngoe nguẩy đuôi, định trò gì !"
Tống Thời An thuận nước đẩy thuyền: "Đã như phu nhân cứ nghĩ như thế, cũng chẳng gì , cứ coi như ý đó , dù cũng cãi nàng ."
"Này, còn giả vờ vô tội!" Khương Xuân từ n.g.ự.c trượt tay xuống, dọc đường trượt đến vị trí then chốt, bàn tay úp lên, quả nhiên bắt tang chứng.
Nàng đắc ý lớn: "Xem kìa, nắm thóp nhé?"
Tống Thời An mím môi, ánh mắt sâu thêm vài phần, khẽ : "Nếu nàng nắm thóp, thì cứ nắm thêm một lúc nữa ."
Khương Xuân vô thức mân mê, chơi đùa một hồi, lúc mới nhận lừa, lập tức buông tay , hằn học : "Chàng đúng là đồ đại hỗn đản!"
Chưa đợi Tống Thời An đáp lời, nàng vẻ mặt ai oán, nắm tay , khẽ đ.ấ.m n.g.ự.c : "Nhất định là cô hồn dã quỷ từ đó nhập , tên xa , mau cút khỏi thể phu quân của , trả cho phu quân lạnh lùng, kiêu ngạo, trầm và tự kiềm chế, chỉ cần hôn một cái hổ đỏ bừng mặt!"
Tống Thời An: "..."
Nữ nhân , rõ ràng chính nàng là cô hồn dã quỷ nhập thể Khương Xuân, còn dám ngược như , đúng là truyền thuyết " ăn cắp la làng" ?
Tống Thời An một tay nắm lấy hai bàn tay nhỏ bé đang nghịch ngợm của nàng, tay vòng qua eo thon, khẽ thì thầm bên tai nàng: "Đêm nay sẽ trả cho nàng, mặc nàng gì thì ."
Khương Xuân: "..."
Nàng tức giận đá nhẹ chân , hậm hực : "Chàng mơ !"
Tống Thời An liếc nàng, như đùa cợt như ý tứ khác, : "Nếu nàng thích, ngược cũng , nàng trả Khương Xuân cho , để gì thì ."
TBC
Nghe xong, trong lòng Khương Xuân giật một cái.
Nàng chắc Tống Thời An đang đùa giỡn với , phát hiện điều gì đó, mượn lời trêu đùa để thăm dò.
Suy nghĩ một lúc, nàng mỉm : "Phu quân đừng mơ mộng nữa, Khương Xuân c.h.ế.t , bây giờ Khương Xuân là mới, là mới, đời nào để mặc gì thì ."
Nói đến đây, suýt nữa nàng lỡ lời cả tên Nữu Hỗ Lộc Khương Xuân.
Tống Thời An cúi xuống hôn nhẹ lên môi nàng, giọng trầm thấp bên tai: "Vậy thì chúng hãy mặc kệ cho đối phương gì thì , nàng thấy ?"
Khương Xuân: "???"
Nàng chút hiểu ý là gì.
Cho đến khi đêm xuống, xoay ngược , đè lên nàng, Khương Xuân mới hiểu đang tính trò gì.
Nàng chỉ còn cạn lời.
Hắn là một cổ đại, thể khéo léo hơn cả nàng – từng thấy qua nhiều như ?
Thật sự là quỳ tên “chiến kê học bá” .
trải nghiệm , khụ, .
Thậm chí còn kích thích hơn khi bình thường hầu hạ nàng.
Dù má mỏi, nhưng đời gì chuyện chỉ hưởng thụ mà trả giá chứ?