Trọng Sinh Thành Thê Tử Trong Tiểu Thuyết - Chương 181
Cập nhật lúc: 2025-07-15 12:32:20
Lượt xem: 161
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đây là chuyện Khương Xuân từng trải qua, nàng lục lọi ký ức của nguyên chủ, quả nhiên tìm thấy ở một góc khuất.
Khi đó, nguyên chủ mới mười ba tuổi, đang ở tuổi phát triển, lượng ăn của nàng gấp đôi so với hiện tại, việc ăn hết năm giỏ cua là chuyện khó.
Tiếc rằng thời cổ đại kiểm tra cholesterol, nếu nguyên chủ ăn hết năm giỏ cua trong một , hôm kiểm tra, chắc chắn chỉ cholesterol sẽ vượt quá mức cho phép, thậm chí vượt xa là đằng khác.
Đừng hỏi vì nàng điều đó, bởi vì bà ngoại của nàng cũng từng lén ăn liền ba mươi con cua, kết quả là cholesterol tăng cao, buộc uống thuốc giảm cholesterol suốt nửa tháng, mãi mới giảm .
Tuy nhiên, cũng thể chắc. Nguyên chủ tuy ăn khỏe, sức lực lớn, nhưng cơ thể vẫn khỏe mạnh, hệ tiêu hóa của nàng ăn gì cũng vấn đề gì.
Có lẽ nàng cần lo lắng về điều .
Mấy bọn họ ở trong ngôi nhà mới hơn một canh giờ, đếm hết một đống việc , mới rời .
Vừa về đến Tống gia, Trang thị sai gửi đến một tấm thiệp mời dự yến hội thưởng cúc ở Cẩm Hương Hầu phủ, bảo Khương Xuân chuẩn , ba ngày sẽ theo nàng dự tiệc.
Buổi tối, khi đến chính viện dùng bữa, Khương Xuân phát hiện ngoài nàng , các nữ quyến khác trong Khương gia cũng đều nhận thiệp mời từ Cẩm Hương Hầu phủ.
Trang thị : "Ta sai báo cho tiệm may, bảo họ nhất định may gấp hai bộ áo thu cho mỗi trong phủ trong vòng ba ngày.
Còn về trang sức, bộ Hộ đúng là trả ít, nhưng hiện tại kho sắp xếp xong. Ngày mai, sẽ bảo của tiệm trang sức mang sổ mẫu đến, mỗi chọn tạm một bộ đầu mũ để dùng."
Khương Xuân lặng lẽ chép miệng. Nghe giọng Trang thị, rõ ràng bà coi trọng yến hội thưởng cúc .
Cũng , đây là đầu tiên khi Tống gia phục hồi danh dự, họ xuất hiện trong giới thượng lưu kinh thành. Lần , họ sẽ đối diện với ánh mắt dò xét, soi mói, khen ngợi lẫn chỉ trích từ nhiều phía, mà coi trọng cho ?
Giờ đây Tống gia vẫn còn hỗn độn, kho hàng thì như một "cửa hàng tạp hóa," nên dù Trang thị , ngay cả Thu thị, vốn kén chọn, cũng hề ý kiến phản đối.
Ba còn càng gì để .
Khương Xuân thậm chí còn khá vui vẻ, vì tặng một bộ trang sức miễn phí.
Tống gia, một gia tộc lớn như , dù mua sẵn trang sức vì đặt riêng như , cũng thể mua hàng rẻ tiền.
Một bộ đầu mũ sẵn ít nhất cũng đáng giá hai ba trăm lượng bạc.
Những thứ giống như quà thưởng của Thái tử phi, thứ chỉ thể dùng mà thể bán cầm cố. Ngày nào thiếu bạc, nàng thể đổi chúng tiền.
Chẳng lẽ vui ?
Bỗng nhiên, Tống Thời Âm yếu ớt : "Yến hội thưởng cúc ?"
Khương Xuân nghi hoặc đầu : "Sao ? Muội vì cớ gì mà ?"
Tống Thời Âm buồn bã đáp: "Trong viện của một nha tên là Kim Nhi, cha nàng là quản sự phụ trách việc thu mua trong phủ. Nàng cha rằng, chuyện bán thanh lâu lan truyền khắp kinh thành …"
Khương Xuân mím môi.
Cũng thấy lạ lùng gì, việc trong dự đoán của nàng.
Dù Lê Quân Hành hiện vẫn chỉ là Thái tử, là hoàng đế.
Thêm đó, lão hoàng đế vốn ưa , đây còn giam cầm cả nhà , và nhà ngoại tịch thu gia sản, bán nô quan.
Ai liệu ngày nào đó lão hoàng đế đột nhiên đổi ý định ?
Các hoàng tử khác cùng thế lực phía chắc chắn sẽ yên mà để mặc Lê Quân Hành an vị ngôi vị Thái tử.
Thái tử là thận trọng, giờ để bất kỳ sơ hở nào, lòng triều thần, tấn công chỉ thể nhắm Thái tử phi Tống Thời Dự.
Vì thế, yếu đuối nhất Tống gia, Tống Thời Âm, kéo đối tượng công khai trừng phạt.
Khương Xuân liếc nàng một cái, khẩy: "Lan truyền thì ? Trước khi hồi kinh, nhắc về những gì thể xảy , cũng bảo là chuẩn tâm lý sẵn sàng, giờ run sợ thế ?"
Tống Thời Âm tủi đáp: "Ta tưởng thể chịu đựng , nhưng khi nghĩ đến việc đối diện với những ánh mắt kỳ quái tại yến tiệc, chút mất tinh thần."
Khương Xuân thèm để ý, nhạt: "Nhìn ? Đừng tự luyến thế! Có - đại tẩu của - ở đây, họ còn , đến lượt một tiểu nha đầu như ."
Vừa , nàng cố ý dùng ánh mắt lướt qua Tống Thời Âm, lắc đầu.
Tống Thời Âm: "..."
Các nữ quyến khác: "..."
Mọi đều rằng hình của nàng quả thực quá nổi bật, nhưng cũng cần khoe khoang một cách lộ liễu như thế?
Tống Thời Âm suýt phát , bực bội : "Đại tẩu, nghiêm túc chút !"
Khương Xuân biện bạch: "Ta nghiêm túc mà."
Sau đó nàng mới với vẻ nghiêm chỉnh: "Tin đồn , cứ trốn trong nhà là thể tránh .
Muội cần là xuất hiện một cách tự nhiên mặt , cần đợi họ hỏi, tự lên tiếng kể câu chuyện bi thảm của bản .
Muội khổ sở như , nếu họ còn dám lời khó , thì chỉ thể là bọn đàn bà lắm chuyện, thiếu lòng trắc ẩn, giậu đổ bìm leo và dồn khác chỗ chết.
Nếu thực sự kẻ điều, cứ vẻ ép đến đường cùng, đập đầu tự tử, lăn đất lóc. Có ở đó, sợ chuyện to .
Hai náo loạn một trận, xem thử từ nay còn ai dám nhắc đến chuyện cũ của nữa!"
Trang thị: "..."
Thu thị: "..."
Tống Thời Nguyệt: “...”
Ba mà ngỡ ngàng thốt nổi thành lời.
Khương Xuân dám xúi giục Âm đất lăn lộn lóc, ầm lên như thôn phụ ngoài làng, thậm chí còn giả vờ tìm đến cái chết.
Đây là hành vi gì chứ? là hành vi của một kẻ chanh chua, đanh đá!
thể thừa nhận, cách hiệu quả đối với những quý phụ và tiểu thư trọng thể diện.
Rốt cuộc thì ai cũng da mặt dày như tường thành của Khương Xuân.
Thu thị trong lòng âm thầm kinh ngạc, chẳng nhị tẩu chuyện sẽ suy nghĩ gì đây?
Nghe , Tống Thời Âm lập tức quét sạch phiền muộn gương mặt, như truyền thêm sinh khí, phấn khởi hô lên: "Tuyệt vời! Đại tẩu, ý kiến của tẩu quả là tuyệt vời! Nói thật, đang háo hức xem ai sẽ là kẻ xui xẻo chúng lấy gương đấy!”
Khương Xuân mỉm , khẽ nhếch môi: “Ta cũng mong chờ đây.”
Phen chắc chắn sẽ trò vui để xem.
Trang thị: “...”
Bà còn lời nào để . Hai đang bàn tính cách gây rối ở yến tiệc thưởng cúc của Cẩm Hương Hầu phủ ngay mặt bà. Rốt cuộc bà nên can ngăn đây?
Can ngăn ư? Có Khương Xuân, kẻ luôn bướng bỉnh, ở đó, chẳng cách nào kiểm soát .
Không ngăn ư? Sau nhị chuyện, chắc chắn sẽ tìm bà gây phiền phức, trách nàng ngăn cản hai họ.
Không vì Trang thị sợ nhị Ly thị, mà vì kiêng dè thế lực lưng Ly thị, chính là cô ruột của bà — Tống gia lão thái thái, Chu thị.
Suy nghĩ một hồi, bà chỉ nhàn nhạt trách mắng vài câu: “Yến tiệc thưởng cúc của Cẩm Hương Hầu phủ nổi danh khắp kinh thành, nữ quyến của những gia tộc tiếng tăm đều sẽ đến dự. Nếu các con dám loạn ở đó, đến một canh giờ, tin tức sẽ lan kinh thành.”
Khương Xuân và Tống Thời Âm .
Càng thêm mong chờ, đây?
Kinh thành lớn như sân khấu, gan thì cứ diễn.
Lúc , Khương Xuân hề nghĩ rằng lời nàng sẽ ứng nghiệm, với nàng — thê tử của Tống Thời An — gần như chẳng ai còn để mắt đến Tống Thời Âm.
Chưa kịp để Tống Thời Âm tìm "gà" để răn đe, nàng đánh với .
Dĩ nhiên, đó là chuyện .
Thấy Tống Thời Âm lấy tinh thần, Khương Xuân ngẩng đầu về phía Trang thị, lo lắng hỏi: “Mẫu , thật sự tướng công của con ? Cả ngày chẳng thấy bóng dáng, lỡ chuyện gì xảy thì ?”
Trang thị lườm nàng một cái, nhạt: “Có thể xảy chuyện gì? Ở kinh thành, chân thiên tử, ai dám gây chuyện ở đây? Con đừng suốt ngày nghĩ ngợi lung tung nữa.”
Khương Xuân cũng ngốc, vẻ mặt điềm tĩnh của Trang thị, nàng đại khái hiểu tình huống .
Trang thị hẳn là hành tung của Tống Thời An, chỉ là hành tung của cần giữ bí mật, tiện mặt , vì đành giả vờ .
Hiểu rõ thì hiểu rõ, nhưng rõ ràng là nàng thể tỏ dễ qua mặt như , nếu việc gì khác, Trang thị sẽ qua loa với nàng.
Nàng lớn tiếng: “Trời tối , phu quân còn về, ai mà sốt ruột? Con quan tâm, nếu bữa ăn vẫn về, con sẽ dẫn cả gia nhân trong phủ khắp kinh thành tìm !”
Trang thị chọc : “Dẫn cả gia nhân trong phủ khắp kinh thành tìm ? Nếu An ca nhi chỉ là ngoài chút việc công, con ầm lên như thế, về sẽ xử lý thế nào? Ngươi sợ cả kinh thành chê con chuyện bé xé to ?”
Khương Xuân chẳng để ý mà : “So với việc chê, an nguy của phu quân tất nhiên là quan trọng hơn.”
Nói nàng hừ lạnh một tiếng từ mũi: “Không thể xử lý thì cũng là đáng chịu, ai bảo ngoài mà báo cho một tiếng!”
Trang thị thực sự hết lời để .
Nhi tử bà vốn định báo với nàng, nhưng rốt cuộc nàng ngủ say như chết, ngay cả khi bên cạnh rời giường cũng .
Hắn thương nàng, nỡ đánh thức giấc ngủ ngon của nàng, thế mà giờ nàng trách ngược báo một lời, thật đúng là lòng coi như gan lừa.
Trang thị khỏi bực mà : “Con mà cảnh giác hơn một chút khi ngủ, thấy động tĩnh dậy thì giờ đến mức loạn cả lên như con ruồi mất đầu thế .”
Khương Xuân lập tức oan ức : “Trước đây con ngủ cảnh giác lắm, mưa rơi tí tách mái nhà còn thể đánh thức con. bây giờ tại con còn cảnh giác nữa? Haizz, chẳng vì phu quân thương, hễ gió thổi là đổ bệnh, một khi bệnh sốt cao. Con lo gặp chuyện, đêm đêm dám ngủ, cứ hai khắc khăn đá trán , cứ thế mà ép bản đến mức kiệt sức.”
Nghe nàng , Trang thị động lòng, chợt nhớ đến hồi mấy đứa nhỏ trong nhà ốm sốt lúc còn nhỏ, bà cũng thức suốt đêm bên cạnh giường chăm sóc.
Không kìm mà khen ngợi một câu: “Con cũng thật là vất vả.”
Thu thị cũng thở dài : “Xuân nương, con thật sự chăm lo cho An ca nhi chu đáo, nếu dám đối xử với con, con cứ với Tam thẩm, Tam thẩm sẽ con mắng .”
"Không cực khổ, cực khổ , con với phu quân là phu thê, chăm sóc là lẽ đương nhiên thôi." Khương Xuân khiêm tốn xua tay.
Khụ, nàng ngủ say mê mệt buổi sáng chẳng vì lo lắng cho Tống Thời An như tưởng, mà là do tối qua hai vợ chồng chơi trò sáu sáu chín chín quá muộn. Điều chẳng hề liên quan đến việc thức khuya chăm sóc ngày xưa.
TBC
Những nữ quyến Tống gia, quả thực tâm tư quá đơn giản. Chỉ cần nàng nhắc những ngày gian khổ , kết hợp với việc than vãn và kể công, họ lập tức đổi thái độ.
Thử nào cũng hiệu quả.
Chậc, chẳng nàng nắm bắt tâm lý của họ, tìm cách khéo léo khống chế họ ?
"Đại gia về."
Bỗng nhiên tiếng của tỳ nữ vang lên từ gian ngoài.
Ngay đó, tấm rèm cửa vén lên, Tống Thời An trong bộ trường bào lụa xanh bước nhanh .
Trên mặt vẫn còn đọng vài giọt nước, tóc cũng còn ẩm ướt, hiển nhiên mới tắm rửa xong.
Ánh mắt Khương Xuân đột nhiên trở nên sắc bén. Dù mặt vẫn giữ nụ nhưng trong giọng lộ rõ sự nghiến răng nghiến lợi: "Chao ôi, phu quân tóc ướt thế ? Chàng tắm ở ngoài mới về ?"
Tống Thời An tiên hành lễ với hai vị trưởng bối là Trang thị và Thu thị, đó mới Khương Xuân, mỉm : "Để nương tử rõ, tắm ở Đan Quế Viện. Không tin nàng thể hỏi Quế Chi và các tỳ nữ khác."
"A, thì là ." Nụ mặt Khương Xuân lập tức trở nên chân thành hơn đôi chút.
ánh mắt sắc lẹm như d.a.o vẫn ngừng "xoẹt xoẹt xoẹt" quét qua khuôn mặt tuấn tú của tên chồng dám biến mất cả ngày với nàng một lời.
Tống Thời An, kẻ sống hai kiếp, lão hồ ly đầy kinh nghiệm, thể hiểu ý tứ của nàng. Hắn vội vàng giải thích: "Sáng nay nhận lệnh triệu gấp của thái tử, bảo cùng ngoài thành đến Bảo Tướng Tự để đón Thái hậu hồi cung."
"Ta vốn định với nàng một tiếng, nhưng khi đó nàng còn ngủ say, nỡ đánh thức. Cũng tiện để tỳ nữ nhắn , tránh lộ hành tung của thái tử..."
Hắn nhắc đến việc báo với mẫu , nhờ mẫu chuyển lời cho Khương Xuân.
Nhìn thái độ của nàng, nếu mẫu thực sự nhắn , chắc chắn nàng sẽ lườm nguýt như .
Chuyện cũng trách mẫu , dù Khương Xuân mới kinh vài ngày, mẫu với nàng còn quen thuộc, thêm nữa đây liên quan đến an nguy của thái tử, tin tưởng cũng là lẽ thường.
Chỉ còn cách tự nhận chút thiệt thòi, nhẫn nhịn dỗ dành Khương Xuân mà thôi.
Nghe , Khương Xuân thoáng co cổ một chút, chút chột . Sáng nay nàng ngủ say như chết, đừng nỡ gọi dậy, dù nhẫn tâm đánh thức, cũng chắc trong hai khắc khiến nàng tỉnh giấc.
Ngay đó, nàng hung hăng ném vài cái sắc như d.a.o về phía .
Chính vì mà bản nàng mới mệt mỏi thế , là do đêm qua kéo nàng nghịch ngợm đến tận canh ba ?
Liếc xéo một cái đầy oán hận, nàng "hừ" một tiếng đầu , quyết định tạm thời hòa hoãn với , chờ về Đan Quế Viện sẽ tính sổ !
Trang thị con trai mấy câu dỗ Khương Xuân – cái kẻ đang om sòm náo loạn – im bặt, khỏi cảm thán trong lòng: "Một vật trị một vật, nước mắm pha đậu phụ." Bà bèn gọi thị nữ dọn cơm.
Cơm canh nhanh chóng bày lên bàn.
Khương Xuân mấy mâm cua vàng óng ánh bàn, suýt chút nữa thì nước miếng chảy .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-the-tu-trong-tieu-thuyet/chuong-181.html.]
Tuy , nàng vẫn hỏi Trang thị một câu: “Mẫu , cha và biểu ca con gửi cua qua ?”
Trang thị trả lời.
Đại nha Bích Thúy đáp: “Đại nãi nãi cứ yên tâm, phu nhân từ sớm dặn nhà bếp, khi hấp cua xong liền mang ba mươi con qua tiền viện .”
Khương Xuân lập tức rạng rỡ: “Tạ ơn mẫu , quả nhiên mẫu luôn chu đáo.”
Trang thị thật bắt chước Khương Xuân mà lật trắng mắt, nhưng vì lễ nghi của bậc trưởng bối, bà đành nhịn xuống.
Bà chỉ khẽ hừ một tiếng: “Ăn .”
“Vâng, mẫu lên tiếng, đương nhiên con ăn thật nhiều .” Khương Xuân lập tức hưởng ứng, đưa tay gắp một con cua, nhanh nhẹn cởi bỏ dây buộc càng cua.
Sau đó, nàng bẻ lấy một cái càng, cho miệng cắn "rắc rắc" một vài miếng vỏ, chỉ vài ba miếng nhấm nháp sạch sẽ cái càng cua.
Tống Thời Âm bắt chước theo, tuy thuần thục như Khương Xuân, nhưng nàng cũng lúng túng gặm sạch một cái càng cua.
Tống Thời Nguyệt đĩa đựng vỏ cua mặt Khương Xuân, bộ dụng cụ ăn cua của , bỗng nhiên ngẩn ngơ.
Thu thị thấy , liền ngay: “Nguyệt tỷ nhi, con cứ ăn như thường ngày, đừng bắt chước Tam tỷ của con.”
Bà ý nhắc đến Khương Xuân, vì nàng dâu dễ chọc, nhất là đừng động đến nàng.
Tống Thời Âm lật mắt, lười tranh cãi với Tam thẩm, ăn cua vẫn quan trọng hơn.
Tống Thời An cầm lấy dụng cụ ăn cua, khéo léo gỡ lấy thịt cua, đẩy đĩa thịt cua về phía Khương Xuân.
Giọng dịu dàng: “Nàng ăn , sẽ tiếp tục gỡ cho nàng.”
Khương Xuân cúi đầu đĩa thịt cua mặt, khẽ hừ một tiếng: “Không cần nịnh nọt, chẳng lẽ ăn cua?”
Tống Thời An mím môi khẽ, ánh mắt ngọt ngào đến mức thể dìm c.h.ế.t : “Nàng tất nhiên ăn, nhưng giúp gỡ cua thì nàng sẽ ăn nhiều hơn trong cùng một thời gian, tránh để khác giành hết mất.”
Tống Thời Âm lật mắt thêm một , vô ngữ : “Đại ca, lấy lòng Đại tẩu thì cứ lấy lòng, đừng lôi khác . Bà nội cua thuộc tính hàn, từ đến nay chỉ cho phép chúng ăn ba con. Đại bá mẫu và Tam thẩm thích ăn cua, mỗi chỉ nếm một con. Năm giỏ với một trăm con cua, đưa sang tiền viện ba mươi con, còn bảy mươi con, chúng hợp sức chỉ chia tám con, sáu mươi hai con còn đều thuộc về phu thê .
Tám con với sáu mươi hai con, đại ca thử tính xem ai giành của ai đây?”
Khương Xuân Tống Thời Âm chọc , giơ ngón tay cái lên: “Âm tỷ nhi tính toán giỏi thật, cần bàn tính mà thể tính toán rành rọt thế .”
Thu thị bĩu môi : "Chuyện thì gì, Nguyệt nữ nhi của chúng cũng tính là mà."
Tống Thời Nguyệt nhẹ nhàng huých khuỷu tay một cái, học theo dáng vẻ của Khương Xuân, giơ ngón cái về phía Tống Thời Âm: "Tam tỷ thật sự lợi hại."
Trang thị thấy chuyện vui vẻ, học theo Khương Xuân đảo mắt.
Gia tộc lớn đều chú trọng đến phép tắc "ăn , ngủ lời," mỗi khi họ dùng bữa, bàn ăn luôn im ắng, chỉ tiếng va chạm nhỏ của bát đũa.
từ khi Khương Xuân đến, thêm Tống Thời Âm cứ như cái bóng theo nền, bàn ăn Tống gia chẳng khác gì cái chợ, ồn ào náo nhiệt vô cùng.
Bà thì quan trọng lắm, dù cũng là nhà, ngoài, bà thể ngơ như thấy.
Chỉ sợ lão thái thái, luôn nghiêm khắc và thường nhắc đến quy củ, khi trở về mà thấy cảnh , sẽ giận đến mức nào.
Khương Xuân vẫn nỡ phụ lòng ý của Tống Thời An, đành ăn đĩa thịt cua mà tách sẵn.
Nàng thấy Tống Thời An lấy thêm một con cua khác, định tách tiếp, vội vàng lên tiếng: "Chàng mau ăn no , hãy hầu ăn, nếu cứ để bụng đói mà lo tách cua cho , ăn cũng chẳng thấy ngon."
Tống Thời An mím môi, nàng quả nhiên vẫn để ý đến , dù đang giận dỗi nhưng vẫn quên quan tâm đến cái dày của .
Hắn ngoan ngoãn đáp: "Được, lời nương tử."
Khương Xuân bĩu môi, cúi đầu tiếp tục ăn cua.
Tống Thời An ăn cơm , đó tự tách ba con cua để ăn, mới chuyên tâm tách cua cho Khương Xuân.
Nàng ăn xong một đĩa, lập tức đưa tới đĩa khác.
Thu thị ăn no , đó xem kịch, liền thấy chút chua xót. Ngay cả khi mới gả đây, phu quân cũng từng chu đáo đến mức .
Nàng liếc mắt Trang thị, giọng điệu châm chọc: "Đại tẩu, câu xưa rằng ‘Đuôi chim hỉ thước dài, cưới thê tử quên mẫu ,’ tẩu từng qua ?"
Trang thị kẻ đui mù, thấy con trai hết lòng chăm sóc Khương Xuân, như bà cảm thấy chua xót mới lạ.
cảm giác đó là chuyện của bà, chẳng đến lượt Thu thị, đứa sinh con trai, mỉa mai bà.
Bà thản nhiên : "Ta từng qua, nhưng tam hiểu rõ , nếu con trai cưới thê tử, chắc chắn nó sẽ luôn đặt lên hàng đầu."
Lời chẳng khác nào đ.â.m thẳng tim.
Thu thị lấy một đứa con trai, lấy chuyện con trai cưới thê?
Tống gia ba phòng, đại phòng hai con trai, nhị phòng một con trai, chỉ tam phòng là chỉ độc nhất nữ nhi Nguyệt, chẳng lấy một mụn con trai.
Lão thái thái luôn phàn nàn về chuyện , ít đưa thông phòng cho Tam lão gia.
Thu thị thì chẳng bận tâm, bà còn mong thông phòng mà lão thái thái đưa tới thể sinh một đứa con trai, để bà thể nhận về nuôi, ghi tên gia phả danh nghĩa của .
Vậy là bà cuối cùng cũng thể thẳng lưng trong phủ .
Kết quả thì , những bà đưa về, kẻ , kẻ , kẻ khỏe mạnh đều , nhưng chẳng ai hữu dụng. Đừng đến con trai, ngay cả con gái cũng sinh nổi một đứa.
Gặp trận đại nạn , cả gia đình suýt chết, lúc về phủ , sợ rằng lão phu nhân càng thèm mặt nàng nữa.
Dù , nếu Tam lão gia may c.h.ế.t trong tai họa , thì Tam phòng coi như tuyệt tử tuyệt tôn.
Thu thị sắc mặt tái xanh, đưa ngón tay run rẩy chỉ Trang thị, môi giật giật vài cái mà thốt nổi một lời.
Khương Xuân tuy miệng đang gặm cua nhưng tai vẫn dựng lên, lắng cuộc đấu khẩu giữa Trang thị và Thu thị.
Thấy Thu thị Trang thị hạ đo ván chỉ với một chiêu, nàng suýt đến vỡ bụng.
Đáng đời! Dám chia rẽ nội bộ hả?
Khương Xuân nuốt miếng thịt cua trong miệng, hì hì : “Ôi, Tam thẩm, thẩm thể rằng phu quân của cháu cưới vợ quên chứ? Rõ ràng là mẫu thêm một cô con dâu hiếu thuận với bà! Một chiếc áo bông nhỏ ấm áp như cháu dễ tìm, mẫu một nàng dâu như cháu, đó là phúc phần mẫu tích góp từ kiếp đấy!”
Trang thị nàng tranh lời với Thu thị, còn tưởng nàng định về phía mà đồng lòng đối phó với Thu thị.
Ai ngờ, ôi trời, vài câu tự tâng bốc .
Có một chiếc áo bông nhỏ như nàng là phúc phần tích góp từ kiếp ?
hơn là phúc phần mặc áo bông dày giữa mùa hè thì !
Trang thị lườm Khương Xuân một cái, hậm hực : “Cua chặn miệng của con, ăn nữa thì về Đan Quế Viện.”
Khương Xuân dĩ nhiên vẫn ăn, nên nàng lập tức im lặng.
Ôi, bà chồng của nàng thật là mặt mũi mỏng quá , rõ ràng thích nàng, mà cứ thích lời trái lòng.
Thôi , nàng dâu thì đây? Chỉ thể tha thứ cho bà thôi.
May mà Trang thị mấy suy nghĩ thầm kín của nàng, nếu chắc chắn sẽ tức đến ngất mất.
Khương Xuân khi ăn sạch sẽ bộ cua bàn, còn ăn thêm ba bát cơm nếp biếc mới đặt đũa xuống, xoa cái bụng tròn của , thỏa mãn : “No .”
Trang thị: “…”
Gọi nàng là thùng cơm e là ấm ức cho thùng cơm quá, gọi là bể nước mới đúng.
Thị nữ bưng bữa cơm lên.
Khương Xuân uống liền ba chén, đó kéo tay Tống Thời An dậy, : “Mẫu , Tam thẩm, nếu còn việc gì nữa thì phu thê con xin phép về Đan Quế Viện.”
Trang thị phất tay, buồn : “Về .”
Trở về Đan Quế Viện, Khương Xuân bước phòng phía đông, liền ngả lưng lên giường nhưng Tống Thời An giữ .
Hắn kiên quyết : "Vừa ăn xong mà ngay, cho cơ thể. Ta sẽ cùng nàng sân dạo một chút cho dễ tiêu."
Khương Xuân nghĩ ngợi một lúc, cũng thấy hợp lý. Trong Đan Quế Viện một cây quế trăm năm, hương thơm ngào ngạt. Lúc trời nóng cũng chẳng lạnh, sân dạo xem chừng cũng thú vị.
Hai tay trong tay chậm rãi dạo quanh sân.
Vừa , Khương Xuân khẩy: "Đừng tưởng báo với mẫu về chuyện hôm nay."
Tống Thời An , cũng lấy gì lạ.
Khương Xuân vốn dĩ thông minh, việc nàng thể phát hiện từ nét mặt lời của mẫu cũng là điều dễ hiểu.
Hắn ghé sát , hôn nhẹ lên đôi môi nàng, : "Nương tử thật thông tuệ, quả nhiên chuyện gì cũng giấu nàng."
Khương Xuân khen, lập tức vênh mặt lên, tự hào nhướng cằm: " , là thông minh nhất thiên hạ."
Hửm?
Có vẻ như chỗ nào đó lắm?
Khương Xuân thuận theo lời khen ngợi của Tống Thời An, liền bước xuống khỏi bậc thang.
Nàng vạch trần lời dối của Trang thị, vì gây chuyện, mà chỉ Tống Thời An nghĩ là kẻ ngốc dễ qua mặt. Dẫu , nàng dễ dàng bỏ qua chuyện , lớn chuyện với . Một là vì thực sự ngoài lo liệu việc chính, hai là do lo lắng cho nàng, sợ nàng ngủ đủ giấc nên mới gọi dậy.
Nếu nàng lòng hẹp hòi, trách móc về chuyện , chắc chắn sẽ khiến lạnh lòng.
Sự rộng lượng của nàng, Tống Thời An hiểu?
Đêm đến, khi giường, vùi mặt n.g.ự.c nàng, giọng đầy tình cảm và âu yếm: "Nương tử quả là thấu hiểu lòng nhất thiên hạ."
Khương Xuân khẽ cong môi , vui vẻ đáp: "Phu quân mới là thấu hiểu thứ hai trong thiên hạ."
"Phụt!" Tống Thời An nhịn , bật thành tiếng.
Nàng , chuyện lúc nào cũng bất ngờ, thật khiến khác cảm thấy thú vị vô cùng.
Cười một lúc, vòng tay ôm nàng, giọng trầm thấp quyến rũ: "Nương tử, đêm nay còn phu quân ?"
Khương Xuân dùng chân khẽ đá bắp chân một cái, bực bội : "Chàng bôn ba suốt một ngày, mệt ? Vậy mà còn nghĩ tới chuyện đó!"
Tống Thời An ngáp nhẹ, đáp: "Ta mệt thật, nhưng nếu nương tử , phu quân chắc chắn sẽ dốc sức hầu hạ."
Khương Xuân mắng: "Nói bậy bạ, tham lam như !"
Thấy nàng thực sự hứng thú, Tống Thời An rúc mặt n.g.ự.c nàng tìm tư thế thoải mái nhất, đó nhắm mắt . Chỉ trong chốc lát, thở của trở nên đều đặn, rõ ràng chìm giấc ngủ.
Khương Xuân nhẹ nhàng vuốt mái tóc đen của , lắng nhịp thở êm đềm của , cảm thấy lòng tràn ngập hạnh phúc.
Rồi nàng cũng nhắm mắt .
***
Ba ngày đó, Khương Xuân đều "bận rộn" ở bên phía kho hàng.
Thực , bận rộn là hai tỷ Tống Thời Âm, Tống Thời Nguyệt cùng với đám nha và bà tử trong chính phòng, chứ chẳng việc gì cho Khương Xuân cả.
nàng vẫn cảm thấy vô cùng quan trọng.
Có đại thiếu phu nhân như nàng giám sát, những hầu mới mua về đều tỏ ngoan ngoãn, theo chỉ thị.
Chỉ trong hai ngày rưỡi, công việc phân loại thành.
Chiều ngày thứ ba, lượt các vật phẩm đều chuyển đến chính viện.
San Hô khỏi khen ngợi: "Phu nhân, cách thoạt vẻ rắc rối, nhưng quả thật đúng là mài d.a.o sợ hỏng việc, tiết kiệm ít công sức về ."
"Thì gì đáng để tự hào ? Lúc đó chẳng qua là bận việc, nếu mặt, chắc nghĩ cách như ."
Trang thị mạnh miệng phản bác, nhưng trong lòng thừa nhận, ít nhất Khương Xuân xử lý .
San Hô, nha của Trang thị, là nhà sinh từ trong Trang gia, đương nhiên về phía chủ tử. Nghe thấy liền lập tức phụ họa: " ạ, những trò vặt vãnh như thế , với phận của phu nhân là chủ quản trong nhà, mà nghĩ ? Chỉ là lúc đó phu nhân bận rộn quá, thể phân , nên mới để đại thiếu phu nhân cơ hội thể hiện mà thôi."
Trang thị khẽ hừ một tiếng: "Nàng thể hiện thì cứ việc, là chồng, chẳng lẽ còn tranh với nàng? Chuyện chẳng đáng bận tâm, chỉ mong ngày mai nàng đến dự yến tiệc ở phủ Cẩm Hương hầu, đừng gây rắc rối gì quá mức, khó thu xếp là ."
Không gây rắc rối là điều thể. Bản thấy nàng cùng Âm tỷ bàn tính cái "toan tính tuyệt diệu" của .
Những rắc rối nhỏ thì bà thể giúp dàn xếp, nhưng nếu gây chuyện lớn, tố cáo đến mặt Thái tử phi Thái hậu nương nương, thì e là còn cách nào cứu vãn nữa.
Khương Xuân thì chẳng lo lắng gì.
Cùng lắm thì tố cáo đến mặt Thái tử phi Thái hậu, mắng một trận nhẹ nhàng là cùng.
Nàng chữ, dù phạt chép kinh cũng chẳng phạt .
Có gì mà sợ?
Vậy nên nàng mang tâm trạng thoải mái đó, lên xe ngựa đến phủ Cẩm Hương hầu.