Trọng Sinh Thành Thê Tử Trong Tiểu Thuyết - Chương 190

Cập nhật lúc: 2025-07-15 22:49:23
Lượt xem: 146

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khương Xuân lập tức tràn đầy tinh thần chiến đấu: "Đến lúc thể hiện chút tài nghệ thật sự , để mở mang tầm mắt."

Vừa , nàng thực hiện động tác kéo xà, học theo cách vẽ hình tròn như cây compa.

Cuối cùng, Tống Thời An thể kiềm chế nữa, phát âm thanh.

Khương Xuân vốn thích điều , liền càng thêm hăng hái.

Kết quả, nàng quá sức dốc lực, chẳng mấy chốc tự "gửi gắm" .

Tống Thời An suýt chút nữa cũng theo.

Khương Xuân khi hài lòng, liền lựa chọn mặc kệ, ngã phía , bất động.

Tống Thời An cố gắng khích lệ tiếp: "Nàng như chịu nổi ?"

Khương Xuân uể oải đáp: " , chịu nổi nữa ."

Tống Thời An bực bội : "Nàng thì thoải mái , còn phu quân của nàng vẫn còn lâu mới xong, chuyện nàng gây , nàng trách nhiệm kết thúc chứ."

Khương Xuân dụi dụi mặt lòng , lẩm bẩm: "Không quan tâm, mệt , ngủ."

"Đồ vô tâm." Tống Thời An bật vì tức, lật , quyết định tự "chiến đấu" tiếp.

Khương Xuân còn vui, đá một cái, lẩm bẩm: "Đáng ghét, bảo là buồn ngủ, ngủ mà."

Tống Thời An mặt lạnh tiếp tục "chiến đấu," miệng hừ lạnh: "Nàng quá muộn ."

Hắn giữ chặt lấy Khương Xuân, bắt nàng bận rộn một hồi, khiến nàng mấy nhịn mà bật , mới chịu dừng tay.

Hắn định ôm nàng giấc ngủ, nhưng Khương Xuân đôi mắt to tròn ngấn nước, né tránh khỏi vòng tay của , tức tối : "Chàng đúng là đồ xa, đừng đến gần ."

Tống Thời An nhích lên, kiên quyết kéo nàng lòng, thỏa mãn : "Là ai chủ động hử?"

Khương Xuân thế liền cứng họng, thêm lời nào.

Nàng thực sự hiểu rõ câu "chơi với lửa ngày bỏng" là như thế nào, tự gây nghiệp thì tự chịu thôi!

**

Đêm qua ầm ĩ một hồi, sáng hôm Khương Xuân khó khăn lắm mới dậy , đến chính viện thì ngay cả Thu thị cũng mặt .

Theo lý, nàng như đúng mực, Trang thị, chồng, đáng trách mắng nàng một trận.

nghĩ đến lý do nàng đến trễ là để cùng con trai lo việc nối dõi tông đường, Trang thị vui mừng còn kịp, thể cản trở?

bà chỉ đành giữ vẻ mặt nghiêm túc, lạnh nhạt : "Đã mặt đầy đủ , bày cơm lên ."

Sau khi dùng xong bữa sáng, các a bưng lên.

Quế Diệp cúi đầu, cung kính bước tới lưng Khương Xuân, ghé tai nàng khẽ : "Thưa nãi nãi, đại gia mời Hoa đại phu từ Hồi Xuân Đường, ông đang đợi ở ngoại viện ."

Khương Xuân nghiêng đầu, hạ giọng dặn: "Bảo ông đến xem mạch cho cha và biểu , để lát nữa phu nhân hỏi, cũng cái để ."

Nàng và Tống Thời An lo xa, nếu lớn tiếng thông báo mời đại phu đến, lỡ Trang thị mạnh mẽ hơn dự đoán, ngất xỉu thì ?

Không việc gì mà cứ mời đại phu về nhà thì cũng phần may mắn. Thế nên nàng quyết định bảo đại phu xem mạch bình an cho Khương Hà và Trịnh Côn, để phòng trường hợp Trang thị cần đến, nàng cũng lý do để biện minh.

Quế Diệp nhận lệnh rời .

Thu thị liếc mắt Khương Xuân, cố ý gây chia rẽ: "Xuân Nương , thì thầm gì với a ? Ta là bá mẫu còn , nhưng chuyện gì mà con ?"

Khương Xuân "á" lên một tiếng, chút ngượng ngùng đáp: “Con vốn định giữ kín, nhưng vì tam thẩm hỏi, con thật luôn."

Nghe thấy , chỉ Thu thị cảm thấy điều chẳng lành, mà ngay cả Trang thị cũng nháy mắt lo lắng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-the-tu-trong-tieu-thuyet/chuong-190.html.]

Chỉ Khương Xuân mặt dày vô sỉ : "Cha con rằng nhà họ Tống tuy là hiền hậu, nhưng việc nhạc phụ lâu dài ở nhà con gái là hợp lý, nên mua một ngôi nhà nhỏ ở phía tây thành. Vốn dĩ hôm nay định ngoài tiệm mộc mua đồ nội thất, nhưng con cản . Con nghĩ rằng hiện tại, Hộ Bộ trả phần lớn đồ đạc cho nhà chúng , những món đồ mà phu nhân tạm thời cho mua ngoài đây giờ cũng còn cần thiết nữa. Những món đồ gỗ đều là từ loại gỗ , để hầu dùng thì quá, chất đống trong kho để bụi bám càng phí phạm. Chi bằng..."

Nàng khúc khích: "Chi bằng tặng cho cha con dùng, như chỉ là tận dụng hết, mà ngoài thấy, còn sẽ ngớt lời khen ngợi Tống gia chúng . Nói rằng Tống gia chúng chẳng màng phú quý, đối với thông gia xuất đồ tể cũng chu đáo đến , phẩm cách quả thật tầm thường."

Trang thị: "..."

Thu thị: "..."

Tống Thời Nguyệt: "..."

Ba đều ngạc nhiên đến há hốc miệng.

Thứ cho họ kiến thức nông cạn, đây là đầu tiên thấy đòi đồ mà lý lẽ thẳng thắn đến .

Tống Thời Âm bình thản nhấp một ngụm , đúng là đại tẩu lo toan cuộc sống, tốn một xu mà sắp xếp xong trang hoàng trong nhà .

TBC

Trang thị im lặng một lát, mới lên tiếng: "Ta đang lo nghĩ xử lý đồ đạc tạm mua như thế nào, nếu lang quân Khương gia dùng , thì còn gì hơn."

Thu thị khinh khỉnh bĩu môi, chua chát : "Lo lắng? Có gì mà lo? Sau phố bao gia đình tộc nhân, đều tịch thu gia sản đến trắng tay. Đợi họ trở về kinh thành, đại tẩu chỉ cần cho đến một tiếng, chắc chắn bọn họ sẽ tranh giành mà giật lấy."

Khương Xuân chẳng tức giận, vẫn tươi đáp: "Nhà cha con mua chỉ một dãy, tổng cộng cũng mấy gian phòng, trong nhà cũng ít, đặt hai bộ đồ gỗ là đủ. Còn mười mấy bộ đồ đạc tạm mua, cho cha con hai bộ, vẫn còn tám, chín bộ thể chia cho tộc nhân phố."

Thu thị còn thêm, nhưng Tống Thời Nguyệt nhanh chóng cướp lời: "Tộc nhân ở phố tổng cộng chỉ bảy, tám nhà, tám, chín bộ đồ đạc đủ để chia đều mỗi nhà một bộ."

Thu thị khó con gái , đành bĩu môi gì thêm.

Sau khi uống xong , nương tử Tiệm Thường Phục, Tạ nương tử, đến giao phần còn của những bộ y phục.

lúc đều ở đây, Trang thị liền bảo tự nhận lấy y phục của , thử ngay tại chỗ, nếu chỗ nào , thể bảo Tạ nương tử mang về chỉnh sửa.

Dù Tống Thời An mặt ở đây, nhưng trong hai năm qua, Khương Xuân ít may y phục cho , chỉ cần ước lượng bằng tay cũng .

Mỗi tám bộ y phục thu và tám bộ đông, trừ hai bộ giao cho các nữ nhân trong gia đình để mặc dự tiệc, mỗi vẫn còn đến mười sáu bộ.

Y phục thời cổ xưa phức tạp, từng bộ từng bộ thử cũng mất ít thời gian.

Chính lúc trong chính viện đang rộn ràng, bỗng ngoài sân vang lên tiếng đầy phấn khích của Lưu quản sự: "Phu nhân, nhị gia và nhị nãi nãi trở về!"

"Cái gì?"

Trang thị thấy hai chữ "nhị gia," lập tức vô cùng kích động, bật dậy, vội vàng hỏi: "Ngươi gì? Là Nhị Ca Nhi về?"

Lưu quản sự đáp: " , là Nhị gia về, còn mang theo cả Nhị nãi nãi."

Nụ gương mặt Trang thị đông cứng , cứ ngỡ nhầm, thể tin nổi hỏi: "Ngươi gì? Nhị nãi nãi nào?"

Quản gia Lưu định giải thích, thì từ trong sân vang lên tiếng chào hỏi rộn ràng của các a và bà tử.

"Nhị gia về !"

"Nhị gia bình an, nhị nãi nãi bình an."

"Kính chào nhị gia, nhị nãi nãi."

"Phu nhân mong ngóng nhị gia từ sớm, ngài trở về chắc chắn phu nhân sẽ vui mừng."

Trang thị: "......"

Nếu chỉ nhị tử Duệ ca nhi của bà trở về, bà đương nhiên sẽ vui mừng.

Trưởng tử và nhị tử đều là cục cưng trong lòng bà, bà yêu thương cả hai như , luôn công bằng mà đối đãi.

hiện tại trưởng tử trở thành một tên ở rể của nhà đồ tể nơi thôn dã, nàng dâu là loại nữ nhân mặt dày hơn tường thành, hở một chút là lôi võ nghệ xử lý, mà bà thể .

Bà giờ đây đặt bộ hy vọng lên nhị tử, quyết tâm sẽ chọn cho một tiểu thư danh giá, dịu dàng, hiền thục, để gương mẫu cho Khương Xuân thấy thế nào là dâu trong gia tộc danh giá.

Thế mà bà gì? Nhị nãi nãi?

Loading...