Trọng Sinh Thành Thê Tử Trong Tiểu Thuyết - Chương 192

Cập nhật lúc: 2025-07-15 22:49:28
Lượt xem: 162

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nói đến đây, cố tình ngừng một chút.

Quả nhiên, thấy , mẫu lập tức thở nặng nề hơn, tay vô thức nắm chặt lấy góc áo, rõ ràng lo lắng cho .

Lúc , mới tiếp tục : “May mắn , mạng con đến lúc tận. Nơi mà đối với con là vực sâu vạn trượng, chính là ngọn núi phía thôn của Cẩn Nương.

Hôm đó, Cẩn Nương đang ở núi đào khoai, thấy con trọng thương, m.á.u chảy đầm đìa, còn bất tỉnh, liền lòng cõng con về nhà. Nàng còn mang hết bạc ít ỏi còn trong nhà, mời đại phu đến chữa trị cho con...

Số bạc dĩ nhiên đủ, nên Cẩn Nương dậy từ tờ mờ sáng để lên núi hái thuốc, đào khoai, nhặt trứng gà rừng và hái nấm. Nhờ sự nỗ lực của nàng, chỉ giúp con vượt qua cơn nguy kịch mà còn dưỡng lành vết thương.

Ân cứu mạng, con lấy gì báo đáp, bản nghèo hèn, phận thấp kém chỉ là một kẻ nô bộc của quan phủ, nên chỉ thể lấy báo đáp, cưới nàng thê.”

Nói đến đây, Tống Thời Duệ nghiêm mặt, trịnh trọng thưa: “Lúc con sa cơ lỡ vận, nàng ngại nguy hiểm mà cứu giúp, dốc hết sức lực để chữa trị cho con; nay Tống gia phục hồi danh dự, con phú quý , thể quên ân tình mà trở thành kẻ bội bạc, hèn hạ, qua cầu rút ván?”

Trang thị bỗng mở to mắt, giận dữ : “Con cần cố ý mấy lời vớ vẩn đó mặt . Ai bắt con kẻ bội bạc hèn hạ qua cầu rút ván chứ?”

Tống Thời Duệ vội cúi đầu, phân bua: “Con ý chỉ trích mẫu , chỉ đơn giản bày tỏ lập trường của , kẻo mẫu tâm ý của con.”

Trang thị nghiêng dựa gối, tay ôm ngực, yếu ớt : “Một đứa thì rể nhà đồ tể thôn dã, một đứa thì cưới một thôn nữ nghèo khó một xu dính túi.

Nếu chuyện ngoài , họ sẽ nhạo Tống gia chúng thế nào nữa.

Ôi trời ơi, gây nghiệp chướng gì mà sinh hai đứa các ngươi!”

Khương Xuân mím môi, thành thật mà , nàng cũng chút thương hại cho Trang thị.

Nghĩ thử xem, nếu nàng hai đứa con trai xuất sắc, mà kết cục cả hai đều cưới con gái nhà môn đăng hộ đối như mong , cưới hai cô thôn nữ nghèo hèn, bản sẽ phản ứng ?

Chỉ nghĩ thôi cũng thấy ngột ngạt .

Ngay lúc đó, bên ngoài bỗng vang lên giọng của Quế Chi thông báo: “Phu nhân, đại nương tử, Hoa đại phu tới.”

Khương Xuân mỉm với Trang thị: “Gia phụ chút hợp thủy thổ, phu quân mời Hoa đại phu từ Hồi Xuân Đường đến khám cho gia phụ. Nhân tiện, con cũng nhờ ông đến bắt mạch cho mẫu .”

Trang thị hừ nhẹ, gì.

Không từ chối tức là ngầm đồng ý, nên Khương Xuân lập tức lệnh: “Mời .”

Hoa đại phu râu tóc bạc phơ, rõ ràng là một lão đại phu cao niên, phía còn một tiểu đồng mang theo hòm thuốc.

"Hoa đại phu thỉnh an phu nhân." Hoa đại phu cúi hành lễ với Trang thị, cẩn thận bắt mạch cho bà.

Sau đó, ông mỉm : "Bà bốc hỏa do tức giận, cũng may là nghiêm trọng lắm. Lão phu sẽ kê ba thang thuốc, uống trong ba ngày để bồi bổ khí huyết. từ nay về , bà cần nhớ nên dễ dàng tức giận nữa, nếu thì e rằng sẽ may mắn như ."

TBC

Tống Thời Duệ khi Quế Chi thông báo, lập tức kéo Chung Văn Cẩn dậy. Lúc , lắng tai kỹ những lời dặn dò của đại phu, đích dẫn Hoa đại phu đến thư phòng phía tây để kê đơn thuốc.

Khương Xuân bước đến bên giường La Hán, cố ý trêu chọc Trang thị: "Mẫu , cảm thấy thế nào ? Có cần con dâu chọc giận thêm chút nữa ? Biết hai cộng , khỏi bệnh cần uống thuốc đấy."

Trang thị lườm nàng một cái, khó chịu đáp: "Ta thấy con tức c.h.ế.t để nhanh chóng nắm quyền quản lý tài sản trong nhà, đó hốt bạc đầy tay chứ gì!"

Khương Xuân lập tức than thở: "Ôi trời, mẫu thật quá xem trọng con ! Con là kẻ mù chữ, gì về quản lý tài sản, chẳng sẽ biến nhà họ Tống thành sân khấu hài, mỗi ngày diễn trò cho thiên hạ c.h.ế.t ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-the-tu-trong-tieu-thuyet/chuong-192.html.]

Nàng ngừng một chút kết luận: "Vậy thì đúng là con mưu đồ độc ác quá mà!"

Trang thị nàng nhảm cho bật , lắc đầu ngao ngán: "Con còn là mù chữ ? Có thời gian học quyền cước, thời gian học chữ? Con định cứ mù chữ mãi như thế ?"

Khương Xuân tươi: "Phu quân hứa dạy con chữ , chỉ là dạo chúng con bận rộn ban đêm quá, thời gian thôi. Mẫu chờ thêm chút thời gian nữa, con chắc chắn sẽ chữ."

Trang thị: "..."

Bà cảm thấy tai như sắp điếc vì những lời tục tĩu .

Bực bội : "Con cút ngoài cho !"

Khương Xuân liền xuống tấm đệm gấm bên cạnh, hì hì: "Xin mẫu , con dâu cút, tìm ai đó mẫu cho con dâu cách cút ?"

Trang thị thật sự tức đến hoa mắt, nghĩ thầm nếu bà thật sự tìm ai đó mẫu, nàng cũng chẳng ngại mà bắt chước. khi xem xong thì nàng cút theo!

Trang thị đưa tay xoa trán, cảm thấy đúng là sự so sánh thì tổn thương. So với kẻ sợ như Khương Xuân, Chung Văn Cẩn trầm tĩnh và điềm đạm trở nên đáng yêu vô cùng.

Ít nhất, nàng sẽ bà tức đến ba trong một ngày khi trời còn tối.

Chung Văn Cẩn thấy cảnh chỉ lặng lẽ thán phục.

Khi bà về xuất của nàng dâu, lập tức ngất xỉu, đủ thấy bà để ý đến phận của con dâu.

đại tẩu cùng xuất thấp kém như nàng, hiển nhiên cũng bà ưu ái.

Tuy nhiên, đại tẩu dường như chẳng bận tâm việc bà coi trọng , lời hành động đều tự nhiên, ung dung như dạo nơi sân vườn, thậm chí còn thoải mái hơn cả khi ở trong phòng của .

Mà ngặt nỗi, bà thể đại tẩu.

Tuy rằng Chung Văn Cẩn cảm thấy bản thể học cách cư xử như đại tẩu, cũng đủ mặt dày để màng tới ánh mắt khác.

điều đó ngăn nàng cảm thấy ngưỡng mộ và khâm phục đại tẩu.

Có một đại tẩu như , ít nhất mâu thuẫn giữa tỷ sẽ nhiều.

Nếu , nếu chuyện chồng nàng dâu bất hòa, thêm việc tỷ suốt ngày đấu đá lẫn , mỗi ngày nàng đều mệt mỏi cả lẫn tâm, thì nàng tự hỏi xem quyết định cùng Tống Thời Duệ kinh đúng đắn .

Nghĩ đến đây, nàng mỉm với Khương Xuân: “Nhà chúng tuy nghèo, nhưng cũng cố hết sức chuẩn một ít lễ mắt cho . Chỉ là những phu khuân vác ở bến tàu chất nhầm hành lý của chúng lên một chiếc thuyền khác, năm ngày nữa thuyền mới tới Thông Châu, tạm thời xin khất một chút.”

Nghe , Khương Xuân cảm thán: “Những phu khuân vác đó thật quá bất cẩn, khiến nhị gặp đủ điều bất tiện.”

Ngay đó, nàng nhiệt tình : “Vừa đây một vị đồng hương của , Nhị nương tử của phủ Cẩm Hương hầu, sai gửi cho một ít đồ dùng hàng ngày.

Ta chia cho phụ và biểu , vẫn còn một chút. Lát nữa sẽ sai mang qua cho nhị và nhị , hai thể tạm dùng trong mấy ngày.”

Chung Văn Cẩn cảm kích : “Đa tạ đại tẩu giúp đỡ, đúng là giải cơn nguy cấp.”

Họ trở về quá đột ngột, Tống gia phục hồi danh dự, trong phủ rối ren, dẫu ngoài mua sắm tạm thời cũng cần thời gian.

Khương Xuân chẳng mấy bận tâm, khoát tay : “Chuyện nhỏ mà thôi, nhị cần khách sáo.”

Trong lòng nàng thì đang tính toán chi li.

Loading...