Trọng Sinh Thành Thê Tử Trong Tiểu Thuyết - Chương 197
Cập nhật lúc: 2025-07-15 22:49:41
Lượt xem: 140
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khương Xuân thực nhất thiết đích đến Tây Thị, việc nhỏ như mua than đá chỉ cần sai quản gia Lưu chạy qua cửa hàng than là xong.
nàng vẫn tự đến.
Thứ nhất, nàng dạo quanh con phố thương mại náo nhiệt ; thứ hai, tiện thể điểm danh và thu thập thêm vài món đồ giá trị.
Sau khi mua nhà xong, giờ nàng thực sự rỗng túi.
Còn một việc nữa, đó là khảo sát địa hình, ngóng xem hiệu cầm đồ nào đáng tin, để mang đồ đến cầm cố.
Trong hệ thống điểm danh của nàng tích trữ ít thứ lặt vặt, mỗi món đều thể đổi lấy ít nhiều bạc.
TBC
Nhân lúc nhà họ Tống bận rộn, các chủ tử khác còn trở về, nàng tranh thủ thời cơ loạn lạc, cầm đồ lấy tiền giữ trong tay.
Có tiền trong tay, lòng sẽ lo lắng.
Thậm chí còn thể đầu tư cho Chung Văn Cẩn, nương theo con đường kinh doanh xuyên ngành của nàng mà kiếm lời.
[Đinh! Điểm danh thành công tại "Ngân trang Yến Kinh", nhận 24 lượng bạc.]
[Đinh! Điểm danh thành công tại "Tiệm cầm đồ Yến Kinh", nhận một cái hồ lô ngọc, một bức tượng Thái Sơn Thạch Cảm Đương, và một chiếc áo bông gấm.]
[Đinh! Điểm danh thành công tại "Tiệm rèn Yến Kinh", nhận 8 ấm nước sắt, 11 cái rìu sắt, 9 cái cào sắt.]
[Đinh! Điểm danh thành công tại "Y quán Yến Kinh", nhận 3 cân a giao, 5 cân hải sâm, 12 cân hạt tiêu.]
[Đinh! Điểm danh thành công tại "Hiệu thuốc Yến Kinh", nhận 4 cân thiên ma, 3 cân đương quy, 6 cân tổ yến.]
[Đinh! Đã điểm danh thành công tại "Tiệm trang sức Yến Kinh," nhận 8 đôi khuyên tai hạt san hô đỏ, 9 cây trâm bạc, 6 đôi hoa cài bằng ngọc trai.]
[Đinh! Đã điểm danh thành công tại "Tiệm sách Yến Kinh," nhận 13 xấp giấy Tuyên, 10 cây bút lông sói, 8 thỏi mực dát vàng.]
[Đinh! Đã điểm danh thành công tại "Tiệm vải Yến Kinh," nhận 12 tấm lụa, 18 tấm vải bông mịn, 6 tấm lông vũ.]
Ngoài những tiệm quen thuộc để điểm danh hằng ngày, Khương Xuân còn trông thấy một cửa tiệm chuyên bán hương liệu.
Trong tiệm chỉ các loại hương liệu dùng để nấu ăn, mà còn hương liệu đốt, thậm chí cả hương thẻ, hương phiến và hương sẵn bày bán.
Mỗi món đều hề rẻ.
Nàng lập tức quyết định tiêu một điểm để điểm danh.
[Đinh! Đã điểm danh thành công tại "Tiệm hương liệu Yến Kinh," nhận 1 cân xạ hương, 1 cân tô hợp hương, 1 cân long diên hương.]
Nghe thấy tiếng hệ thống phát , lòng Khương Xuân lập tức dâng lên niềm vui sướng tột độ.
Nàng bước tiệm hương liệu, hỏi thăm chưởng quầy về giá cả của mấy món hương liệu .
Giá của một cân xạ hương hai mươi lượng bạc, tô hợp hương rẻ hơn một chút, nhưng cũng mười lượng bạc.
điều quan trọng nhất là long diên hương. Thứ đắt kinh khủng.
Dù ở Đại Chu, long diên hương đắt đỏ như thời Gia Tĩnh của Minh triều, khi giá trị của nó thổi phồng lên đến mười vạn tiền một lượng, tức là một trăm lượng bạc cho một lượng long diên hương, và một cân thể lên tới hơn một nghìn lượng bạc.
hiện tại, một cân long diên hương cũng đáng giá hơn năm trăm lượng bạc.
Lần đúng là nàng trúng lớn !
Đây là đầu tiên kể từ khi Khương Xuân nhận hệ thống điểm danh, nàng mới thực sự cảm nhận thế nào là “phất lên chỉ một đêm.”
Thậm chí cả gấm Thục cũng bằng, dù rằng hai mươi tấm gấm Thục bán cũng thể thu về hơn năm trăm lượng bạc.
Vấn đề là thể bán .
Không là bán , mà là dám mang bán.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-the-tu-trong-tieu-thuyet/chuong-197.html.]
Còn với long diên hương thì lo lắng điều .
Thứ là sản phẩm từ chất bài tiết của cá nhà táng, nhà nào nghề ngư nghiệp hoặc những thương nhân thường xuyên qua các thị trấn ven biển đều thể .
Dù Hồng Diệp huyện cạnh biển, nhưng gần Đại Vận Hà, ít thương thuyền qua, Khương Xuân thể nó.
Tuy nhiên, nàng chuẩn sẵn túi vải, giờ bán thì cũng thể lấy đồ từ kho hệ thống , đành tạm thời bỏ qua.
Từ cửa hàng hương liệu bước , Khương Xuân ngắm cảnh, men theo hướng mà chưởng quầy tiệm hương liệu chỉ, nàng tiến về cửa hàng củi than.
Khi đến nơi, hỏi thăm Tiết chưởng quầy, Khương Xuân khỏi kinh ngạc trong lòng.
Than đá ở kinh thành, mỗi gánh giá tận hai trăm văn tiền!
Ở huyện Hồng Diệp, mỗi gánh than đá chỉ một trăm ba mươi lăm văn.
Mỗi gánh chênh lệch đến sáu mươi lăm văn.
Một gánh nặng một trăm cân, hai ngàn cân là hai mươi gánh, tính nàng tốn thêm một ngàn ba trăm văn tiền.
Không trách ai cũng “Sống ở kinh thành thật chẳng dễ dàng.”
là cái gì cũng đắt hơn những nơi khác.
Khương Xuân phát huy tài ăn ba tấc lưỡi của , ép giá xuống năm văn mỗi gánh, cuối cùng hai ngàn cân than đá giao dịch với giá ba ngàn chín trăm văn tiền.
Nàng móc từ trong túi một thỏi bạc vụn bốn lượng, đặt lên quầy, với Tiết chưởng quầy: “Có thể giao hàng ? Chỉ cách đây hai con phố, tại phố Thăng Bình.”
Tiết chưởng quầy đáp: “Chúng chỉ giao hàng trong vòng ba con phố, nhà nương tử trong phạm vi thì thể giao. Không phủ quý nào phố Thăng Bình?”
Khương Xuân mỉm : “Nhà mới dọn đến, đây chủ nhà họ Tô.”
Phố Thăng Bình đa phần là các thương nhân buôn bán tại Tây Thị, Tiết chưởng quầy rõ tình hình nơi đó, liền : “Thì là nương tử mua phủ của Tô công tử.”
Khương Xuân giải thích thêm, chỉ : “Trong nhà , phiền chưởng quầy sắp xếp giao hàng nhanh chóng.”
Tiết chưởng quầy : “Nương tử yên tâm, than đá đóng bao sẵn, sẽ lập tức cho chất lên xe và giao hàng.”
Thấy Tiết chưởng quầy tỏ thông thạo tin tức, Khương Xuân giả vờ hỏi han: “Không chưởng quầy tiệm cầm đồ nào ở Tây Thị là công bằng nhất ? Chúng từ phương xa đến, mang theo ít đồ lặt vặt, kinh mới thấy chẳng dùng đến. Ta định tìm một tiệm cầm đồ đáng tin để cầm, thể tăng thu nhập, đỡ chất đầy trong nhà mới.”
Tiết chưởng quầy xong, liền bật : “Nương tử mua phủ nhà họ Tô, mà họ Tô mở tiệm cầm đồ ?”
Khương Xuân quả thật .
Khi nàng nhờ môi giới tìm nhà, rõ là chủ nhà ăn đàng hoàng, cấm tuyệt đối xem xét những mở sòng bạc, kỹ viện dân vô công nghề.
Người môi giới nàng là Đại nãi nãi nhà họ Tống, đương nhiên dám lừa gạt.
Vì , khi quyết định mua căn nhà , nàng chỉ cần xác nhận Tô công tử là chủ nhà thực sự, cũng hỏi kỹ nghề gì.
Tiết chưởng quầy tiếp: “Tiệm cầm đồ nhà họ Tô là cửa tiệm lâu đời trăm năm, tổ tiên mấy đời đều nghề , nổi tiếng khắp Tây Thị.”
Khương Xuân tò mò hỏi: “Tiệm cầm đồ vốn là nghề dễ sinh lời, thêm nhà họ Tô kinh doanh qua nhiều thế hệ, lẽ tích lũy gia sản lớn, Tô công tử rơi cảnh bán nhà gom tiền?”
Tiết chưởng quầy lắc đầu, thở dài: “Cũng chẳng , ai bảo Tô công tử sinh một đứa con phá gia chi tử? Dù gia sản dày bao nhiêu, cũng chẳng chịu nổi đứa con phá phách quá mức.”
Khương Xuân gì thêm.
Không chỉ ở thời cổ đại, mà ngay cả thời hiện đại, cũng ít thương gia thành công vì sinh một đứa con bất tài, mà chỉ mới mất, gia sản lập tức phá sạch.
Tuy nhiên, chuyện ngoài thế nào cũng chẳng điều nàng bận tâm.
Điều Khương Xuân thực sự để ý là liệu tiệm cầm đồ của nhà họ Tô còn tiền xoay sở : "Nhà họ Tô đến mức bán nhà gom tiền , liệu tiệm cầm đồ của họ còn hoạt động ?"
Tiết chưởng quầy : "Xin tiểu thư yên tâm, lão gia nhà họ Tô là tính toán. Con trai ông thể đụng đến tài sản trong nhà, nhưng thể động đến tiền bạc của tiệm cầm đồ. Tiệm vẫn ăn , chỉ là tốc độ kiếm tiền theo kịp với tốc độ phá của con, nên họ mới bán nhà để lấp lỗ hổng."
Khương Xuân: "..."