Trọng Sinh Thành Thê Tử Trong Tiểu Thuyết - Chương 200
Cập nhật lúc: 2025-07-15 22:49:48
Lượt xem: 156
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trang thị thấy nàng càng càng quá trớn, liền ho khẽ một tiếng, quát: “Xuân nương, đủ .”
Khương Xuân bĩu môi, thì , nàng cũng đang thấy mệt vì quá nhiều .
Chung Văn Cẩn lúc đưa tới một cái chén nắp: “Đại tẩu, uống , chén sạch sẽ, chạm qua.”
Khương Xuân nhận lấy, mở nắp chén uống một ngụm lớn, đưa tay vuốt nhẹ đuôi tóc phía đầu của Chung Văn Cẩn, híp mắt: “Vẫn là chu đáo.”
Trang thị thấy , khóe miệng khẽ co rút, tránh ánh mắt chỗ khác, sang với Trình đại thái thái: “Chuyện xin xin xỏ gì đó, Trình thái thái đừng khó Xuân nương nhà .
Chuyện hôm , là Trương nương tử con trai , Xuân nương mới đánh , xem như hai bên hòa .
Hôm nay Trình thái thái dẫn Trương nương tử đến xin , thật khiến hiểu cả. Xuân nương nhà cũng chẳng dám nhận.
Nếu , ngoài chuyện, chỉ e sẽ Xuân nương nhà là kẻ điều, đà chịu buông.
Xuân nương dù là phóng khoáng, chẳng bao giờ bận tâm những chuyện danh tiếng ngoài , nhưng là bậc trưởng bối, thể lo cho nó.
Vì danh tiếng của Xuân nương, mong Trình thái thái đừng nhắc đến chuyện xin nữa.”
Chưa đợi Trình phu nhân đáp lời, bà liền lập tức nâng chén lên, nở nụ khó xử: “Hiện tại trong nhà bận trăm công nghìn việc, bao nhiêu chuyện lặt vặt còn chờ xử lý, thể giữ các vị lâu .”
Một câu “Xuân nương nhà ” từ miệng Trang thị thốt , khiến Khương Xuân cảm thấy vô cùng dễ chịu.
Dù trong lòng bà nghĩ thế nào, ít nhất mặt ngoài, bà vẫn tỏ bảo vệ nàng dâu .
Xem mấy quả táo đỏ và nấm tuyết mà gửi đến cũng uổng phí.
Hay là, tới cho mang thêm chút yến sào tới nhỉ?
Gọi là qua mà.
Trình phu nhân từ nhỏ quen tâng bốc, đây là đầu tiên trong đời bà khác tống khứ khỏi nhà, lửa giận trong lòng bùng lên.
Vừa định nổi trận lôi đình thì Trình Văn Uyển kéo tay áo bà .
Sắc mặt Trình Văn Uyển trở bình thường, nàng bình tĩnh : “Mẫu , nếu đại phu nhân còn bận việc, chúng cũng nên quấy rầy thêm, xin cáo từ thôi.”
Trình phu nhân lời con gái, cố nén cơn giận trong lòng, lạnh lùng với Trang thị: “Vậy thì chúng xin phiền tỷ tỷ nữa, cáo từ.”
*
Trên xe ngựa trở về, Trình Văn Uyển dùng khăn lau nước mắt uất ức trách móc: “Năm xưa nhà họ Tống gặp chuyện, con vốn từ hôn, nhưng các sợ liên lụy, vội vã đòi từ hôn.
Nếu các hành xử hồ đồ như , hôm nay con nào chịu nhục nhã bởi một nữ nhân quê mùa đồ tể?”
Trình phu nhân gượng, lập tức đổ cho chồng , cũng lấy khăn lau nước mắt: “Cha con thế nào con cũng , ông nhát gan sợ chuyện, năm xưa cũng khuyên ông đợi thêm chút nữa, dẫu con vẫn còn trẻ, chuyện từ hôn cần gấp gáp. ông chịu .”
Trình Văn Uyển rơi lệ .
Chuyện từ hôn vốn ý của nàng, nhưng khi nàng quá nhu nhược, nghĩ rằng bản chỉ là một tiểu cô nương, thể chống cha ?
về , khi nàng dùng phương pháp tuyệt thực để từ chối từng mối hôn sự mà gia đình mai mối, nàng mới nhận , chỉ cần quyết tâm, nàng thể cãi lời cha , chỉ cần liều cả mạng sống.
Nếu khi xưa, khi nhà họ Tống gặp nạn, nàng đủ dũng khí, thì giờ đây, khi nhà họ Tống phục hồi, nàng với tư cách vị hôn thê rời bỏ, chỉ thể đường hoàng gả cho Tống Thời An, mà còn thể hống hách trong nhà họ Tống.
đáng tiếc, chữ “nếu.”
Dẫu , chuyện vẫn thể do con quyết định.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-the-tu-trong-tieu-thuyet/chuong-200.html.]
TBC
Nàng lau nước mắt, cắn chặt môi, thầm hạ quyết tâm trong lòng, nhất định giành Tống Thời An.
Tống Thời An từng hôn ước với , vốn dĩ là của , và chỉ thể là của .
Và để giành , tiên loại bỏ Khương Xuân – kẻ cướp mất vị trí đại phu nhân của nhà họ Tống.
Bên nhà họ Tống, khi của hai nhà Trình gia và Tôn gia rời , Trang thị liếc Khương Xuân một cái, : "Ngày nào cũng ngoài, chẳng thể thống gì cả. Cẩn thận kẻo bọn "phách hoa tử" để mắt tới, bắt cóc mất."
Khương Xuân điềm đạm, đáp: "Đa tạ mẫu nhắc nhở, yên tâm, con sẽ đề phòng nhà họ Trình."
Những trò lộ liễu thì nàng ngại, dù cũng sắp bắt đầu luyện tập quyền cước, khả năng tự vệ của nàng sắp đạt thêm một tầm cao mới.
Huống hồ, kinh kỳ là đất trọng địa, nha dịch của Thuận Thiên phủ cùng binh sĩ của Ngũ Thành binh mã ty, cứ cách một hai con phố một đội tuần tra.
Nàng ngốc, đánh thì đánh, đánh thì chạy tìm viện binh.
Muốn bắt cóc nàng giữa kinh thành, khó khăn lắm, gần như là thể.
Nàng nghĩ nhà họ Trình chắc sẽ ngu ngốc đến mức dùng cách đó để đối phó với nàng.
cũng loại trừ khả năng họ dồn đến đường cùng mà liều, vì việc luyện quyền cước là thể chậm trễ.
Chung Văn Cẩn ở bên cạnh nhẹ giọng nhắc: "Chỉ sợ họ dùng thủ đoạn ngấm ngầm, đại tẩu thể chủ quan ."
Khương Xuân dĩ nhiên sẽ lơ là cảnh giác.
Nàng nghi ngờ nhà họ Trình lẽ sẽ giống như trong nguyên tác, dùng tên đồ tể họ Phạm đến quyến rũ nàng, khiến nàng đẩy khỏi cuộc chơi.
Nghĩ đến đây, khóe môi nàng khẽ nhếch.
Không sợ Phạm đồ tể đến, chỉ sợ dám đến.
Chỉ cần dám đến, nàng sẽ khiến tay!
Khương Xuân đưa tay vỗ nhẹ cánh tay Chung Văn Cẩn, : "Đệ yên tâm, sẽ cẩn thận."
Chung Văn Cẩn mím môi, mặt lộ vẻ do dự, một lát dường như hạ quyết tâm, : "Đại tẩu, trong hành lý của một lọ thuốc của hòa thượng lang bạt cho, thể gây thương tích bất ngờ cho khác, lát nữa sẽ tặng đại tẩu một lọ để phòng ."
Nếu vị đại tẩu thẳng thắn, hào sảng và ác ý hãm hại, mà đó là Trình đại cô nương đại tẩu của , Chung Văn Cẩn cảm thấy những ngày lành của e rằng sẽ chấm dứt.
Chỉ nghĩ đến cảnh ngày ngày vị đại tẩu như Trình đại cô nương kéo những cuộc tranh đấu ngầm, Chung Văn Cẩn liền thu dọn hành lý trốn về Thất Lý Câu ngay.
Mấy trò đấu đá ngầm thật sự quá sức với nàng.
Khương Xuân khóe miệng giật giật.
Chung Văn Cẩn đang định tặng nàng một lọ "xịt chống sói" đây ?
Đứa trẻ thật quá thật thà, đến cả thứ "vũ khí mạnh" như xịt chống sói cũng mang , xem hai ngày nay nàng uổng công xây dựng hảo cảm.
Quả nhiên ôm chặt đùi nữ chính sẽ thịt ăn, nàng nhất định tiếp tục nỗ lực tăng hảo cảm của nữ chính.
Nửa đời thể hưởng thụ những món đồ hiện đại , tất cả đều dựa việc hảo cảm nâng cao đủ .
Khương Xuân bộ xúc động, lấy tay áo lau lau khóe mắt khô khốc, "nghẹn ngào" : "Đệ , thật với , ngay cả món đồ quý giá như cũng nguyện ý tặng , thực sự cảm động quá!
Muội yên tâm, nếu nhị dám bắt nạt , cứ sai đến báo cho , sẽ lập tức đến Thanh Trúc Viện chỗ dựa cho , đánh nhị một trận nhừ tử, xem còn dám bắt nạt nữa !"
"Khụ khụ khụ," Trang thị ho khan vài tiếng, vui : "Con đang linh tinh gì thế? Làm đại tẩu thể chen chuyện của tiểu thúc và ? Thật thể thống gì cả."
Khương Xuân dựa lưng ghế, dáng vẻ như một kẻ lười nhác: "Ra thể thống cũng chẳng , dù gì thì cũng do con che chở, ai dám bắt nạt nàng, con sẽ đánh đó, ngay cả nhị cũng ngoại lệ."