Trọng Sinh Thành Thê Tử Trong Tiểu Thuyết - Chương 202
Cập nhật lúc: 2025-07-15 22:49:53
Lượt xem: 142
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nàng để mấy nha theo , một mang chiếc hộp đến tiền viện, lục đống đồ trong hành lý, lấy một túi đựng nông cụ, cho túi mang theo.
Sau đó đến cổng , bảo quản gia Lưu sắp xếp xe ngựa đưa nàng đến Tây Thị, còn đặc biệt chỉ thị cho tiểu nhị và bảo vệ theo .
Quản gia Lưu nghĩ nàng sẽ tự đến Khương phủ giao đồ, thấy đại nãi nãi nghệ cao, tâm dũng, nên cũng cản trở.
Khi xe ngựa rời khỏi Tống gia, Khương Xuân kéo rèm xe mở một khe nhỏ, với đánh xe họ Phan: “Phan thúc, đến hiệu cầm đồ của Tô gia ở Tây Thị, cửa hàng trăm năm nổi tiếng , thúc ?”
Người gọi là “Phan Thúc”, khỏi giật , lập tức đáp: “Biết, , đại nãi nãi cứ yên tâm, lão nô quen đường.”
*
Ở chính viện, vì Tống Thời Nguyệt và Chung Văn Cẩn về muộn, bỏ lỡ cơ hội may áo quần của Tống gia, mà hành lý của họ còn nhầm thuyền khác, bên chỉ một bộ quần áo .
Trang phu nhân chỉ thể gọi Tạ nương tử và Hứa nương tử đến, cho Tống Thời Nguyệt và Chung Văn Cẩn đến chính viện, để hai thợ may đo đạc kích thước.
Tống Thời Nguyệt đo xong kích thước, đẩy việc chọn vải cho Chung Văn Cẩn, vội vàng rời khỏi phủ để lo việc chính.
Chung Văn Cẩn nào cái ?
Đang khó xử thì quản gia Lưu chạy đến, bẩm báo với Trương phu nhân: “Phu nhân, đại nãi nãi mang theo nha bà tử, cũng dẫn theo tiểu nhị và bảo vệ, một xe của Phan Nhị Ngưu khỏi phủ.”
Trương phu nhân nhíu mày, vội hỏi: “Có là ?”
Quản gia Lưu đáp: “Đại tiểu thư , nhưng thấy đại tiểu thư mang theo một chiếc hộp lớn, khi cửa còn một chuyến đến tiền viện, lẽ là mang đồ đến nhà họ Khương ở Tây Thị.”
Trang phu nhân lời nào: “Trong nhà bao nhiêu bà tử tiểu nhị, nhất định để nàng đại nãi nãi tự ?”
Lưu quản sự ngập ngừng dám tiếp lời.
May ,Trang thị cũng đến mức tại mặt quản sự nhà đẻ và hai thợ may mà châm chọc con dâu của .
Bà chỉ bảo một câu: “Biết , lui .”
Rồi đầu , thấy Chung Văn Cẩn ngẩn ngơ ở đó, thậm chí một miếng vải cũng chọn nổi, khỏi cảm thấy chóng mặt.
Hai nàng dâu , thật khiến đau đầu, một hơn !
bà thể gì đây?
Hai thứ rắc rối đều cứu mạng con trai bà, hai đứa con trai đều họ nắm giữ, chi đến việc bà loại bỏ họ, cho dù bà thật sự loại bỏ, các con cũng sẽ tha cho bà.
Trang thị chỉ thể kéo cuốn sổ vải , tự giúp con trai thứ và con dâu chọn vải.
*
Lúc , Phan Nhị Ngưu điều khiển xe ngựa êm ái nhanh chóng, chỉ một khoảnh khắc tới cửa hiệu cầm đồ của Tô gia.
Khương Xuân vác chiếc hộp xuống, với Phan Nhị Ngưu: “Ta trong để cầm đồ cho cha, phiền Phan thúc ở ngoài chờ .”
Phan Nhị Ngưu gật đầu khom lưng đáp: “Đại nãi nãi cứ việc , lão nô ở đây chờ.”
Khương Xuân , khiêng chiếc hộp lớn bước .
Cũng thật trùng hợp, trong đại sảnh, Tô lang quân đang trò chuyện, thấy Khương Xuân tiến , khỏi giật : “Khương phu nhân?”
Nàng vai mang một chiếc hộp lớn, chiếc hộp cao gần nửa , rộng.
Nếu gánh chiếc hộp là một đại hán râu quai nón thì cũng bình thường, nhưng giờ đây là một tiểu thư mặc y phục lộng lẫy, dung nhan xinh , cảnh tượng thực sự khiến sợ hãi.
Tô lang quân vội gọi hầu: “Mau, đem chiếc hộp của Khương phu nhân .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-the-tu-trong-tieu-thuyet/chuong-202.html.]
“Không cần.” Khương Xuân vẫy tay, dứt khoát: “Các phòng khách ? Tô lang quân, chúng thể chuyện một chút ?”
Tô lang quân hiểu ý, vội : “Khương phu nhân, xin mời theo .”
Hắn dẫn đường, đưa Khương Xuân đến một cánh cửa nhỏ ở góc đại sảnh, mở cửa , cúi nhường đường: “Khương phu nhân, xin mời .”
Khương Xuân điều chỉnh góc độ của chiếc hộp, thuận lợi bước , nhẹ nhàng đặt chiếc hộp xuống đất.
Đây là một phòng tiếp khách, bên trong bàn ghế, kệ , ấm , chén đầy đủ, tường còn treo vài bức tranh thư pháp, bàn cũng bày hai chậu lan.
Cảnh vật thật cổ kính và thanh nhã.
Tuy nhiên, Khương Xuân tâm tư thưởng thức những thứ , lập tức đưa tay tháo chiếc khóa chiếc hộp lớn, một phát mở nắp hộp .
Nàng chỉ những thứ bên trong, : “Nghe hiệu cầm đồ Tô gia là cửa hàng trăm năm nổi tiếng, giá cả từ đến nay đều hợp lý, phiền Tô lang quân định giá giúp.”
Tô lang quân suýt ánh vàng từ chiếc đỉnh vàng ở cùng cho chói mắt, nhịn há hốc miệng: “Tất cả những thứ ?”
Khương Xuân tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Tô lang quân chắc hẳn , nhà chúng mới minh oan, gia đình thật sự rối như tơ vò, cái gì cũng thiếu, thêm Bộ Hộ còn sắp xếp rõ ràng sổ sách, hiện tại bạc trong phủ thực sự đủ, chỉ còn cách mang những vật dụng dùng đến cầm, đổi chút bạc để trang trải chi tiêu trong nhà.”
Thực , Tô lang quân cũng đoán nguyên nhân, dù vị đại nãi nãi cũng xuất từ cô gái chăn heo ở quê, thể mang nhiều đồ giá trị như .
Hắn khỏi cảm thấy thương cảm cho Khương nương tử, khi mà những thứ thật sự đáng hổ, các chủ nhân khác trong Tống gia đều mặt, chỉ phái nàng đến, rõ ràng là bắt nạt khác mà.
Mà Khương nương tử , thậm chí còn lấy một gói những dụng cụ nông nghiệp cũ kỹ của nhà , che giấu cho nhà chồng: “Tô lang quân, hiện tại Tống gia đang ở trong cơn bão, e rằng khỏi cửa, sẽ đến hỏi thăm tình hình.
TBC
Đến lúc đó, ngài chỉ cần đưa gói nông cụ cho họ xem, rằng đây tài chính eo hẹp, lén lút mang từ Từ Châu tới những đồng sắt vụn thôi.”
Tô lang quân thể gì nữa? Hắn chỉ thể chắp tay : “Khương nương tử suy nghĩ thật chu đáo, đến lúc đó sẽ theo lời phu nhân mà .”
Tống gia như , đồ đạc mang chắc chắn tệ? Một đơn ăn lớn như , nhất định thể kiếm một khoản lớn.
Cho nên dù Khương nương tử , cũng tự giác giữ kín, tránh để khác chú ý.
Khương Xuân : “Tô lang quân quả nhiên như lời đồn, là giữ chữ tín, còn mang đồ đến, tới cầm đồ nhà ngài.”
“Đa tạ Khương nương tử quan tâm đến việc ăn của tiểu nhân.” Tô lang quân chắp tay cảm ơn, lúc mới bắt đầu định giá từng món trong hộp.
Sau khi định giá xong, cầm cái bàn tính bàn, tách tách bắt đầu tính toán.
Sau một hồi tính toán, ngẩng mắt Khương Xuân, : “Tổng cộng là tám trăm sáu mươi ba lượng bạc.”
Nói xong, đưa hai tay trình bảng tính, hỏi: “Khương nương tử tự tính thử ?”
Loại phép cộng trừ trong ba chữ , Khương Xuân cũng tính , liền vẫy tay: “Không cần , Tô lang quân tính vấn đề gì.”
Tôn lang quân : “Xin phu nhân chờ chút, ngoài cân bạc cho phu nhân.”
Chưa để Khương Xuân đáp , liền đổi ý: “Để tránh khác phát hiện, thôi thì cân bạc nữa, đưa phu nhân giấy bạc thì hơn, Khương phu nhân nghĩ ?”
Khương Xuân gật đầu: “Vậy ba lượng đồng tiền lẻ cho ba đồng tiền, phần còn thì cho giấy bạc.”
Tôn lang quân gật đầu, đưa tay mở cửa, bước ngoài.
Một lúc , theo yêu cầu của Khương Xuân, đưa cho nàng tám tờ giấy bạc mệnh giá một trăm lượng, sáu tờ giấy bạc mệnh giá mười lượng và ba đồng tiền.
Hắn tự tay tiễn nàng khỏi cửa hiệu cầm đồ, mỉm : “Chào mừng Khương phu nhân ghé thăm hiệu cầm đồ của Tô gia.”
“Nhất định.” Khương Xuân gật đầu, vai vác chiếc hộp lớn, tay cầm ba đồng tiền, vững vàng bước về phía xe ngựa.
Phan Nhị Ngưu thấy phu nhân cầm ba đồng tiền trong tay khỏi khóe miệng co giật.