Trọng Sinh Thành Thê Tử Trong Tiểu Thuyết - Chương 205

Cập nhật lúc: 2025-07-15 22:50:00
Lượt xem: 145

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tống Thời Nguyệt thấy tỷ tỷ ăn , cũng bắt chước, nhưng Thu Thái thái ngăn : “Viên thuốc rõ nguồn gốc của lương y ngoại quốc cũng thể ăn tùy tiện ? Nếu cẩn thận hỏng thì ? Con ăn!”

Lời của Thu thái thái cũng lý, Tống Thời Nguyệt xong cảm thấy khá rối rắm.

Đã đại tẩu và tam cùng hỗ trợ, Chung Văn Cẩn tâm trạng khá bình thản, thấy nàng mỉm : “Nếu tam thẩm và tứ dám ăn, thì hãy trả viên thuốc cho , sẽ đưa cho dám ăn, tránh lãng phí thứ .”

Thu thái thái trực tiếp đập hai viên thuốc lên bàn, hừ một tiếng: “Đưa ngươi, thứ gì!”

Tống Thời Nguyệt Chung Văn Cẩn, Thu thái thái, còn liếc Khương Xuân đang tựa thoải mái lưng ghế, trong lòng rối rắm.

TBC

Một lúc , nàng như chớp mắt mà đem viên thuốc nhét miệng, đó nâng chén lên ngửa đầu uống cạn.

Thu thái thái hoảng hốt kêu “a” một tiếng, lao tới ngăn cản.

Tống Thời Nguyệt lè lưỡi, biểu thị nuốt trọn.

Thu thái thái tức giận dùng tay vỗ lưng con gái mắng: “Đứa trẻ c.h.ế.t tiệt, ăn, con lời? Ta chỉ một đứa con gái duy nhất như con, nếu con xảy chuyện gì, sống đây!”

Khương Xuân cảnh náo nhiệt mà thấy phiền, : “Dù tứ ăn , tam thẩm cũng muộn, bằng tam thẩm cũng ăn viên thuốc , nếu c.h.ế.t thì cùng c.h.ế.t một bầy, đường về âm phủ cũng chăm sóc ?”

Nói là đùa, ai ngờ Thu thái thái cảm thấy lý, lập tức giơ tay lấy viên thuốc bàn nhét miệng.

Khương Xuân: “???”

Người nhà Tống các ngươi, rốt cuộc còn bao nhiêu bình thường?

“Phụt!” Cảnh tượng chuyển biến bất ngờ khiến Chung Văn Cẩn ngừng.

Cười một hồi, nàng còn dám mạnh dạn gọi Trang thị: “Mẫu ơi, thấy tam thẩm ăn , bằng cũng thử một ?”

Trang thị trợn mắt nàng: “Ta thấy con sống một , cũng c.h.ế.t cùng con ?”

, nhưng thấy khi ăn xong đều sống nhảy nhót, đặc biệt là Khương Xuân, còn thể nhảy nhót gây chuyện, thể thấy viên thuốc vấn đề gì.

chờ thêm một lúc, thấy vẫn dấu hiệu nào xuất hiện, bèn đưa viên thuốc miệng.

Chung Văn Cẩn thấy mẫu cũng ăn thuốc trị giun sán, vui vẻ đến ngừng miệng.

Nàng khen Khương Xuân một phen: “Cảm ơn đại tẩu dẫn đầu, nếu lẽ còn dám ăn.”

Khương Xuân tủm tỉm : “ , thứ gì quý giá, loại thần dược , thấy thì thôi, thấy thì nhất định nhanh chóng uống xuống bụng cho an tâm.”

Trong lúc tô điểm cho , nàng cũng quên lấy lòng: “Sau nếu tứ thứ gì , cứ yên tâm đưa , đại tẩu chắc chắn sẽ là đầu tiên ủng hộ.”

Chung Văn Cẩn gật đầu mạnh: “Có đại tẩu , thật sự yên tâm.”

Khương Xuân nở nụ , câu của , cũng an tâm, “chuột bạch” đang chờ đợi để nhận thứ đây.

Vì thế, nàng còn chủ động xin hai viên thuốc từ Chung Văn Cẩn: “Tứ , đưa viên thuốc của đại ca cho . Muội yên tâm, nhất định sẽ giám sát ăn, cho phép lãng phí đồ .”

Giọng dứt, lập tức nhận ánh mắt trắng dã từ Trang thị.

Chung Văn Cẩn đương nhiên lo lắng gì.

Nàng tươi từ “tay áo” lấy một túi giấy nhỏ, đổ hai viên thuốc trong túi đưa cho Khương Xuân.

Khương Xuân trang trọng đặt túi nhỏ bên hông, : “Cảm ơn tứ .”

“Đại tẩu khách khí .” Chung Văn Cẩn vội vàng vẫy tay.

Tỷ đang vui vẻ hàn huyên thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng thông báo của Lưu quản sự, thở hổn hển: “Thái thái, nhị thái thái trở về.”

“Mẹ trở về?” Tống Thời Âm “bỗng” dậy, vén váy chạy ngoài.

Trang thị và Thu thị một cái, cùng dậy : “Tam , chúng cửa hai đón nhị .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-the-tu-trong-tieu-thuyet/chuong-205.html.]

Về lý mà , Trang thị là tỷ tỷ, chỉ Lý thị, nhị mới là đón nàng, nàng tỷ tỷ mà đón nhị .

Thế nhưng nhà họ Tống đây trải qua một trận đại nạn, ai nấy đều dễ dàng gì, sống sót trở về khó khăn, Trang thị cảm thấy rộng lượng đón nhị cũng .

Khi lão thái thái trở về, nếu chỉ trích, nàng cũng lời để .

Thu thị, tất nhiên ý kiến gì, dù Trang thị , bà cũng nên ngoài đón nhị tẩu.

Các trưởng bối chuẩn đón nhị thái thái, mấy đứa nhỏ như Khương Xuân tự nhiên cũng theo.

Vậy là một đoàn liền khỏi cổng chính, hướng về phía cổng thứ hai mà .

Khương Xuân thị lực , từ xa thấy Ly thị và Tống Thời Âm ôm đầu nức nở.

Nàng chẹp miệng, đừng Ly thị bây giờ thương tâm, đến khi con gái ở thanh lâu một năm, giờ thành như , thì chắc chắn sẽ nhiều hơn.

Khi đoàn tiến gần, Trang thị liền mở lời: “Nhị , rốt cuộc trở về.”

Ly thị là mạnh mẽ, lập tức buông Tống Thời Âm , lau khô nước mắt nơi khóe mắt, khẽ cúi : “Đại tẩu.”

Rồi gật đầu chào Thu thị: “Tam .”

Thu thị vội vã cúi hành lễ nửa lễ: “Nhị tẩu.”

Mấy đứa trẻ cũng nhanh chóng tiến lên hành lễ chào hỏi.

Tống Thời Nguyệt thì thôi, còn Ly thị thấy Khương Xuân và Chung Văn Cẩn lạ mặt, đều búi kiểu tóc phu nhân, ngạc nhiên hỏi: “Hai vị phu nhân là ai?”

Trang thị chỉ Khương Xuân, giới thiệu: “Đây là nàng dâu của An ca nhi, Khương Xuân.”

Rồi chỉ Chung Văn Cẩn: “Đây là nàng dâu của Duệ ca nhi, Chung Văn Cẩn.”

Ly thị kinh ngạc, đôi mắt mở to, thốt lên: “An ca và Duệ ca kết hôn ?”

Thu thị nhanh miệng : “Nhị tẩu , Xuân và Cẩn tuy đều xuất từ thôn quê, nhưng đều cứu mạng các ca ca nhà . Cứ như câu chuyện trong tiểu thuyết và kịch, ân cứu mạng lấy gì báo đáp, chỉ thể dùng báo đáp thôi. Nói thì cũng coi như một câu chuyện đẽ.”

Ly thị xong suýt nữa thành tiếng.

Trang thị, đại tẩu, mạnh mẽ cả đời, suốt nửa đời tranh đấu với bản , hai con trai của bà đều vượt trội hơn cả Thiền ca nhà Ly thị.

Bà còn tưởng rằng con dâu họ cưới chắc chắn sẽ hơn hẳn Thiền ca, ngờ rằng cả hai đồng thời cưới một thôn nữ về vợ.

Thật là buồn c.h.ế.t .

Thấy mặt Ly thị sự hả hê gần như thể kiềm chế, Trang thị mím môi, với giọng “ đ.ấ.m xoa” rằng: “Nhị tẩu, cũng đừng quá buồn phiền, Âm nhi tuy ở thanh lâu một năm, nhưng may mà nàng còn trẻ, tiếp khách, vẫn còn trong sạch, nếu nỗ lực một chút trong chuyện hôn nhân, vẫn thể gả .”

“Cái gì? Âm nhi ở thanh lâu một năm?”

Ly thị màng hình tượng mà thét lên, đột ngột đầu về phía Tống Thời Âm.

Tống Thời Âm cũng giấu diếm, bởi vì nàng cũng thể giấu , trực tiếp gật đầu: “Vâng, mẫu .”

Nghĩ ngợi một hồi, nàng sợ hãi bổ sung: “May mà đại ca và đại tẩu bỏ tiền chuộc con, nếu , con sợ rằng sớm ép tiếp khách .”

Ly thị thấy câu cùng.

Trong đầu bà chỉ xoay quanh câu “con gái ở thanh lâu một năm.”

Hỏng , hỏng , danh tiếng của con gái giờ đây coi như xong, kéo theo bản cũng sẽ chế nhạo, bà còn mặt mũi nào ngoài dự tiệc giao tiếp?

Chỉ cảm thấy trời đất cuồng, mắt mũi tối sầm, cuộc đời còn hy vọng.

Rồi bà mắt lờ đờ, ngã ngửa .

Khương Xuân thấy , lập tức lao tới, đỡ lấy .

Loading...