Trọng Sinh Thành Thê Tử Trong Tiểu Thuyết - Chương 207

Cập nhật lúc: 2025-07-15 22:50:05
Lượt xem: 155

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chiều tà, Tống Thời An trở về từ phủ huyện, Khương Xuân lập tức lấy từ trong túi viên thuốc trị giun, nhét miệng , tự tay dâng lên một chén cho uống.

Nàng đặt chén xuống, đùa cợt : “Hỏng hỏng , phu quân ơi, cho uống độc dược, sắp ói m.á.u mà c.h.ế.t .”

Tống Thời An tháo mũ quan , cởi áo quan liếc nàng một cái: “Nàng nỡ nào độc c.h.ế.t ? Nếu chết, nàng tìm một phu quân như , việc gì cũng đều ý nàng?”

Khương Xuân ngẩng cao cằm, hừ một tiếng: “Nói sai, câu ‘Ếch ba chân khó tìm, nam tử hai chân khắp nơi’. Chỉ cần kiên nhẫn và kiên trì, chắc chắn vẫn tìm .”

Tống Thời An đưa tay lấy chiếc áo khoác thường ngày mặc , bước tới ôm nàng từ phía , : “ thê tử , nàng chính là kiên nhẫn và kiên trì.”

“Câu lý.” Khương Xuân gật đầu đồng ý, nghiêng đầu dùng ngón tay khẽ gẩy gẩy cằm , hì hì: “Vậy thì vẫn nên giữ cái mạng nhỏ của .”

Tống Thời An cúi đầu khẽ, môi chạm má nàng một cái, : “Cảm ơn thê tử g.i.ế.c .”

Khương Xuân nghiêm mặt giải thích: “Đây là thuốc trị giun mà nhị từ thầy thuốc lương y ngoại quốc , quý giá, dùng hai viên, xin hai viên cho .”

Nói đến đây, nàng tự khoe khoang: “Nếu nhờ quan hệ với nhị , hai viên thuốc còn chắc xin . Cho nên, về ghen tị với nhị , nàng nhiều đồ lắm, nếu nàng vui, thì cũng là lợi ích của chúng .”

Tống Thời An nhíu mày.

Hắn nhớ rõ, ở kiếp , nhị Chung Văn Cẩn tặng quà gặp mặt cho cả gia đình hai viên bánh thịt và tám quả trứng, kiếp khác thế ?

Thuốc trị giun của thầy thuốc lương y ngoại quốc?

Nhị sống ở cái làng trong khe núi, xung quanh là núi sâu rừng rậm, thầy thuốc ngoại quốc nào mò đến đó?

Có điều kỳ quái.

Có lẽ Khương Xuân chuyện ?

Vậy nên đây chính là lý do nàng lấy lòng Chung Văn Cẩn?

Tống Thời An cẩn thận hồi tưởng về chuyện liên quan đến Chung Văn Cẩn trong kiếp , nhưng những gì thể nhớ thật sự hạn.

TBC

cũng chỉ là một đại ca thường ngày việc đều tìm nhị , ít khi tiếp xúc với nhị Chung Văn Cẩn, nên đối với nàng mấy hiểu .

Chỉ nàng dễ đối phó, thường cùng Tống Thời Âm “đấu đá” qua .

Còn về việc nàng dấu giếm điều gì, giống như Khương Xuân khả năng “lấy đồ từ trung”, thật sự .

Khương Xuân thấy Tống Thời An im lặng, bèn dùng khuỷu tay nhẹ nhàng chọc đùi , hừ một tiếng: “Nói chuyện với đó, ?”

Tống Thời An lạnh nhạt đáp: “Nghe thấy .”

Hắn dừng một chút, khẽ hừ một tiếng: “Không ghen tị là thể, kiếp cũng thể.”

Khương Xuân bật , nên lời: “Một lúc ghen với đường , một lúc ghen với , xem, thật trẻ con quá !”

Tống Thời An cảm thấy hổ mà ngược còn tự hào : “Ghen tức chứng tỏ để tâm đến nàng, ngày nào mà ghen, thì nàng e rằng sẽ hoảng hốt.”

Khương Xuân cứng miệng đáp: “Hoảng hốt là điều thể, kiếp cũng thể hoảng hốt!”

Dẫu cho Hoa đại phu của Hoa Xuân Đường rằng Nhị phu nhân Ly thị chỉ là tâm trạng nóng vội tổn thương, gì nghiêm trọng, nhưng Ly thị coi trọng thể diện, cố tình bộ dáng bệnh nặng, ngày hôm nhất quyết chịu đến chính phòng dùng điểm tâm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-the-tu-trong-tieu-thuyet/chuong-207.html.]

Trang thị so đo với bà, liền sai bếp lớn chuẩn riêng cho bà một phần cơm nhạt dành cho bệnh nhân.

Mọi cũng từ cái miệng giữ lời của Tống Thời Âm mà tình hình của Ly thị khi bán.

Bà còn may mắn, bán đến Hàn gia ở Đăng Phong, Hàn gia là một gia đình thương nhân lớn, là phú gia đầu Đăng Phong.

Thái thái của gia đình thấy bà từ Kinh thành đến, chữ , phép tắc lễ nghi cũng , liền để nàng phụ trách dạy bảo các hầu gái trong nhà, trở thành một quản gia nhỏ trong nội thất.

Cuộc sống cũng tương tự với Trang thị, cơ bản là chịu khổ gì.

Tống Thời Âm cảm thán: “Có thể thấy rằng nữ tử vẫn chữ , nếu như mẫu một chữ, cho dù bán phú gia, cũng chỉ thể một hầu hạ.”

Tam phu nhân Thu thị , sắc mặt liền tối sầm.

Bà xuất từ phủ An Võ hầu, là chính nữ của lão Vũ An hầu qua đời, những chữ , phép tắc lễ nghi cũng gì để chê, thua kém hai tỷ tỷ.

hai gặp vận , một nuôi cho các tiểu thư nhà chủ, một lên quản gia cho các hầu gái, còn bà chỉ thể nha ở nhà phú hộ.

Nếu bà ở nhà tham ăn, học một tay nấu ăn ngon, thì tiểu thư nhà phú hộ chê bà xinh quá, còn định để bà hầu hạ ban đêm.

Quả thực, so với , tức c.h.ế.t , trong ba nàng dâu, chỉ bà vận khí kém nhất?

nghĩ đến việc đại tỷ hai nàng dâu xuất từ nông thôn, nhị tỷ thì một con gái từng bán kỹ viện một năm, bà liền cảm thấy lòng cân bằng hơn nhiều.

Ít nhất tiểu thư của bà, Nguyệt tỷ, trong hai năm qua đều ở nhà , trong sạch, khác chê bai cũng tìm thấy vết tích gì.

Chung Văn Cẩn lời Tống Thời Âm, gật đầu: “Tam đúng, cũng nghĩ , vì thế đây ở trong làng, nhờ phu quân dạy sách chữ.”

Khương Xuân cũng lập tức giơ tay lên, khoe khoang: “Tối qua phu quân dạy thuộc lòng ‘Tam tự kinh’, thông minh lên , giờ thuộc bốn câu đấy.”

Thu thị lên tiếng châm chọc: “Ôi, thuộc bốn câu ‘Tam tự kinh’ ? Vậy thì, Khương nương, con thật là lợi hại đấy.”

Khương Xuân liếc mắt Thu thị, : “Còn lợi hại hơn nữa, phu quân đợi ngày nghỉ tới sẽ mang lễ vật đến nhà mời thầy dạy võ cho con, khi con học xong võ công, thì đánh sẽ càng lợi hại hơn nữa.”

Thu thị rụt cổ , gì thêm.

Khương Xuân bây giờ dám đánh Trương phu nhân và Vương phu nhân, nếu học xong võ công, sẽ loạn thế nào.

Đứa cháu Tống Thời An cũng thật là, chẳng gì để quản lý thê tử của , còn để nàng cứ tùy ý loạn.

Đại tỉ cũng như phát điên, ngăn cản, cứ để cho con dâu loạn.

Gia đình còn ai là bình thường nữa ?

Bà vốn bực bội với lão thái thái, thường xuyên đặt quy củ lên miệng, yêu cầu còn nghiêm ngặt hơn cả thầy trong Quốc Tử Giám, đến mức tai nàng cũng mọc vẩy.

giờ đây bà nhớ đến lão thái thái, thầm mong bà ngay lập tức về nhà, để chỉnh đốn Khương Xuân, cô cháu dâu .

Đại tỉ, chồng quả thật vô dụng, giờ , chỉ lão thái thái mới thể trị nàng.

Chung Văn Cẩn lập tức mắt sáng rực: “Ôi, đại tỉ thật lợi hại!”

Khương Xuân đưa tay vỗ vỗ vai nàng, hì hì : “Sau ngoài dự tiệc, nếu kẻ dám bắt nạt , thì hãy trốn lưng đại tỉ, đại tỉ sẽ đánh họ, khiến họ cha gọi , như thể chồng chết.”

Trang thị “khụ khụ” vài tiếng, trừng mắt Khương Xuân một cái, vui : “Con bớt hăng hái , con đánh là nhân của Trình gia, Trình gia thấy hôn ước nên truy cứu A An. Còn những nhà khác thì e ngại đó, sợ rằng con đánh , thì phu quân nhà sẽ lập tức lên triều kiện cáo A An cái tội nghiêm dạy thê tử. Đến lúc đó A An tự biện hộ triều đình, hết thảy văn võ bá quan chê.”

Loading...