Trọng Sinh Thành Thê Tử Trong Tiểu Thuyết - Chương 218
Cập nhật lúc: 2025-07-16 14:08:21
Lượt xem: 130
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Phía , khi Khương Xuân cùng theo Liễu đại nãi nãi đến hoa sảnh, bao lâu, các nha bắt đầu dọn món lên.
An Viễn hầu phủ là gia tộc thế tập dứt của dòng họ công thần, trong nhà vô món ăn riêng biệt, các món ăn so với bữa cơm hàng ngày của Tống gia ngon hơn nhiều.
Khương Xuân gắp thức ăn cho Chung Văn Cẩn, : "Tiệc rượu của An Viễn hầu phủ tệ, nhị ăn nhiều chút."
Chung Văn Cẩn cũng đáp lễ, gắp cho đại tẩu mấy đũa thức ăn, vui vẻ : "Đại tẩu cũng nên ăn nhiều một chút."
Những khác bận rộn trao đổi thì thầm, chỉ hai tỷ bọn họ là an nhàn thoải mái dùng bữa.
Tiêu thị khỏi đùa vui rằng: "Khương , Chung thật khẩu vị , còn tưởng Tống gia cho hai ăn no ."
Khương Xuân tươi đáp: "Tống gia bạc đãi chúng , nhưng dù nhà ngon đến , bằng món ăn miễn phí ở nhà khác!"
“Rốt cuộc, ăn là phúc mà.”
Chung Văn Cẩn hai má phồng lên, miệng nhai đầy thức ăn, lời nào, chỉ sức gật đầu.
Tiêu thị bật , thấy hai họ ăn uống vui vẻ, nàng kiềm mà cầm đũa lên, gắp một miếng thịt kho bỏ bát, khẽ cắn một miếng.
Chỉ một thoáng, nàng đầu, “Oa” một tiếng liền nôn .
Khương Xuân sững sờ.
Không thể nào? Món thịt kho rõ ràng ngon, Tiêu thị nôn chứ?
Kén ăn đến thế ?
Chung Văn Cẩn phản ứng nhanh nhẹn, liền nở một nụ tinh nghịch, Tiêu thị: “Tiêu tỷ tỷ là tin vui ?”
Tiêu thị nhận chén mà nha đưa tới, súc miệng, lời liền ngơ ngác hỏi: “Có tin vui gì?”
Chung Văn Cẩn thuận miệng đáp: “Có hài nhi đấy.”
TBC
Tiêu thị sững sờ cả .
Có, hài nhi ?
Không thể nào?
Nàng cùng thế tử thành hôn bảy năm, đến nay vẫn lấy một nam nữ.
Ngay cả Hàn thái y, giỏi nhất về bệnh phụ nữ ở Thái y viện cũng từng rằng nàng khó con, khuyên nàng nên sớm chuẩn tâm lý.
Những năm qua, nàng uống bao nhiêu thang dược, phương thuốc dân gian, nhưng đều tuyệt vọng.
Không ngờ, đến lúc mà chuyển biến?
Tức thì vui mừng đến phát .
Khương Xuân thấy , liền gọi một nha của An Viễn hầu phủ , hỏi: “Trong phủ phủ y ? Nếu , phiền ngươi mời đến đây, xem mạch cho Tiêu thế tử phu nhân.”
Nha vội đáp: “Bẩm Khương nương tử, trong phủ phủ y, nô tỳ sẽ mời Lý đại phu tới ngay.”
Khương Xuân lo Tiêu thị mừng hụt, liền lời cảnh tỉnh: “Tiêu tỷ tỷ hãy bình tĩnh , đợi chút nữa đại phu xem mạch xong, xác định tỷ thực sự mang thai , chúng mừng cũng muộn.”
Tiêu thị dùng khăn lau khóe mắt, mắng: “Ai mừng chứ? Ta chỉ mùi hành hẹ cay mắt thôi.”
Khương Xuân nhẹ nhàng: “Được , trời đất lớn, nữ nhân mang thai là lớn nhất, Tiêu tỷ tỷ hành hẹ cay mắt thì là hành hẹ cay mắt, nửa lời cũng dám cãi .”
Tiêu thị lườm nàng một cái, trách yêu: “Vừa mới khuyên bình tĩnh, giờ một miệng gọi là ‘nữ nhân mang thai’, nếu lát nữa vui mừng hão, xem tính sổ với thế nào.”
Khương Xuân rướn tới gần nàng, nhỏ giọng : “Cho dù mừng hụt, tỷ tính sổ thì cũng tìm Lộ thế tử mà tính, ai bảo chịu chăm chỉ cày cấy, chẳng liên quan gì đến .”
Tiêu thị trêu đến đỏ mặt, cúi đầu ngượng ngùng một lúc.
Rồi ngẩng đầu lên, phản công: “Muội với Tống lang quân thành hơn hai năm, bụng cũng động tĩnh gì, thể thấy là do Tống lang quân chăm chỉ cày cấy .”
Khương Xuân lập tức phủ nhận: “Không, , , trái ngược , chúng hài nhi, chính là vì quá chăm chỉ cày cấy, mỗi ngày đều cày, đất sắp cày nát chứ.”
Tiêu thị: “...”
Chung Văn Cẩn: “...”
Những nãy giờ dựng tai lén: “...”
Tống Thời An lợi hại đến ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-the-tu-trong-tieu-thuyet/chuong-218.html.]
Nghĩ đến cảnh Trình đại cô nương cùng gã đồ tể đen đúa vạm vỡ hoan lạc, thần sắc lập tức trở nên phức tạp.
Trình đại cô nương từ hôn với một mỹ nam tài sắc như Tống Thời An, cuối cùng dính dáng đến một đồ tể, chẳng là vì đồ tể mạnh mẽ hơn trong chuyện chăn gối?
nếu nàng Tống Thời An, một văn thần nho nhã như thế, thực giường mạnh mẽ hơn bất kỳ ai, liệu nàng hối hận ?
“Lý đại phu tới .”
Nha mời phủ y chạy đến, phía là một trung niên nam tử mang theo hòm thuốc, chính là Lý đại phu của An Viễn hầu phủ.
Lý đại phu bắt mạch cho Tiêu thị, chắp tay : “Chúc mừng nương tử, hỉ, hơn một tháng .”
Tiêu thị liền bảo nha của thưởng tiền.
Đợi Lý đại phu rời , Tiêu thị lau lệ : “Chuyện thể tưởng tượng , bình thường chỉ dám nghĩ trong mộng, thật ngờ một ngày như .”
Khương Xuân khuyên nhủ: “Tiêu tỷ tỷ nay cũng khổ tận cam lai, nhưng tháng mang thai còn non, tỷ nên tránh đại hỉ đại bi.”
Tiêu thị , lập tức dám nữa, dùng khăn lau lệ : “Phải , thể quá kích động, nếu vì quá xúc động mà xảy chuyện gì, chắc chắn sẽ hối hận đến c.h.ế.t mất.”
Các phu nhân khác cũng lượt tiến lên chúc mừng Tiêu thị.
Tiêu thị mừng rỡ đáp tạ .
Xong xuôi, nàng dặn dò nha của : “Mau về báo cho Thế tử gia, bảo rằng thê tử của thai, bảo đến đón về phủ.”
Nha tuân lệnh rời .
Khương Xuân bật : “Tiêu tỷ tỷ thật đắc ý đó.”
Tiêu thị đắc ý ngẩng cao cằm: “Nếu đắc ý lúc , thì còn đợi khi nào?”
Khương Xuân hiểu điều .
Bởi lẽ, với nữ tử thành gia lập thất thời xưa, con cái chính là căn cơ để họ vững trong nhà chồng.
Tiêu thị kết hôn nhiều năm mà con, áp lực vai nàng chắc chắn hề nhỏ.
Nay cũng thể coi là nàng chờ ngày chủ, đắc ý ?
Đang thì Quế Chi đột nhiên bước , bẩm báo: “Nãi nãi, Đại gia đến đón .”
Khương Xuân ngạc nhiên : “Đến sớm thế ư? Chờ ăn cơm xong còn thưởng cúc nữa .”
Huống chi, chẳng Tống Thời An xuất thành tìm võ sư dạy quyền cước cho ? Sao về nhanh ?
Quế Chi : “Nô tỳ cũng như với Đại gia, nhưng Đại gia bảo cần vội, nãi nãi cứ thong thả thưởng hoa, sẽ chờ.”
Khương Xuân mỉm , xem, xem lời , đúng là thấu hiểu chân lý của việc bày tỏ ân tình.
Quả nhiên, dứt lời, liền “ôi chao” mà trêu ghẹo.
Người trêu chọc hăng hái nhất ai khác chính là Tiêu thị: “Không vội ư? Ta thấy Tống lang quân rõ là gấp gáp, nếu giữa trưa thế còn chạy đến đón về?”
Lời rõ ràng ý tứ, ở đây là các phu nhân gia đình, ai mà hiểu?
Khương Xuân mắng: “Tiêu tỷ tỷ, tỷ mang thai mà còn chịu yên , đợi chút nữa Thế tử đến, cẩn thận mách với , để xử lý tỷ cho trò.”
Tiêu thị tự tin : “Ta hiện giờ là song , quý phái vô cùng, dám xử lý , phu nhân cùng thái phu nhân chắc chắn sẽ xử lý .”
Khương Xuân tiến gần, nhỏ giọng : “A, Tiêu tỷ tỷ, ‘xử lý’ chẳng là cái loại xử lý , tỷ hiểu mà.”
Vừa , nàng nháy mắt hiệu.
Tiêu thị mặt đỏ bừng, đưa tay che mặt, kêu lên: “Khương bậy bạ gì thế ! Muội đắn, thèm chuyện với nữa!”
Khương Xuân hí hửng: “A, đắn? Còn tỷ đắn, thế tỷ đắn mà con với Lộ thế tử chứ?”
“Phụt!”
“Khụ khụ khụ.”
“Hahaha.”
“Khụ.”
Mọi xung quanh lập tức phá lên.