Trọng Sinh Thành Thê Tử Trong Tiểu Thuyết - Chương 222

Cập nhật lúc: 2025-07-16 14:08:31
Lượt xem: 127

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thái tử Lê Quân Hành cho dù chú ý đến động tĩnh của tông , cũng nhiều nhất chỉ chú ý đến của An Bình Quận chúa, là Tương Dương Trưởng Công chúa, cùng với ngoại tổ mẫu của An Hòa quận chúa, là Trường Nghi Đại Trưởng Công chúa, chứ đến mức để ý tới An Bình Quận chúa và An Hòa quận chúa.

Nghe xong, Khương Xuân tỏ vẻ khâm phục: “Thái tử gia suy nghĩ chu như , chẳng trách các triều thần đều nhất trí cho rằng ngài chính là lựa chọn thể thế cho ngôi vị Thái tử.”

là thế đấy.” Tống Thời An dày mặt gật đầu đồng tình, chẳng hề cảm thấy việc đẩy trách nhiệm lên Thái tử tỷ phu gì sai.

Đến đây, Khương Xuân còn nghi vấn gì nữa.

Thật nàng còn hỏi thêm về tình hình cụ thể của Phạm đồ tể, bởi vì trong nguyên tác của nàng chi tiết về nhân vật phản diện , nên nhiều chuyện nàng rõ.

nghĩ đến tính cái hũ dấm chua của Tống Thời An, nàng đoán rằng chỉ cần nàng dám hỏi thêm một câu, chắc chắn sẽ nổi cơn ngay tại chỗ.

Thôi , chi tiết thì cũng chẳng quan trọng lắm.

thì, bây giờ cũng là “ trong lòng” của Trình đại cô nương .

Lúc , Tống Thời An bỗng ngước mắt nàng, khẩy : “Nghe nương tử trong yến hội thưởng cúc tại An Viễn hầu phủ bậy bạ, rằng mỗi ngày vi phu đều cùng nàng ân ái một ?”

Đôi mắt hạnh của Khương Xuân lập tức trợn tròn: “Phu quân chuyện ?”

TBC

Lời là nàng khi đang dùng tiệc trong hoa sảnh, khi chỉ Thế tử phu nhân của Hầu phủ Cẩm Hương là Tiêu thị, Lộ Nhị nãi nãi và mấy vị nương tử quen khác. Trong đó chẳng trưởng bối, cũng chẳng nam nhân nào.

Sao mà truyền đến tai Tống Thời An ?

Tống Thời An nhàn nhạt đáp: “Thế tử phu nhân Tiêu thị chẩn đoán thai, liền sai đại nha cận về phủ mời Lộ Thư Vũ đến đón nàng. Nàng đại nha thật sự lắm điều, nửa đường đem hết những chuyện xảy ở An Viễn hầu phủ mà kể lể cho Lộ Thư Vũ . Lộ Thư Vũ tin, còn cố ý chạy tới tiền viện để trêu ghẹo .”

Khương Xuân gãi đầu lúng túng.

Lần nàng đến phủ Cẩm Hương Hầu dự tiệc, mới phát hiện cổ nhân cũng chẳng hề bảo thủ, nhất là những vị phu nhân gia thất, lúc cùng chuyện đùa, thỉnh thoảng cũng sẽ hàm ý đùa cợt đôi chút.

Khương Xuân vốn tính cách tùy ý, thấy cũng cởi mở hơn, hôm nay trong bữa tiệc ở An Viễn hầu phủ, vì chọc ghẹo Tiêu thị, nàng thậm chí còn kéo Tống Thời An chuyện để đùa.

Nào ngờ trời tối, việc nàng bại lộ.

Nhận là chuyện thể nào, nàng ưỡn thẳng lưng, biện bạch: “Thì chứ? Thiếp sai, phu quân đúng là lợi hại như mà!”

Tống Thời An khóe môi khẽ nhếch dễ nhận , nhưng mặt vẫn nghiêm túc, lạnh lùng : “Vi phu lợi hại tuy là sự thật, nhưng những chuyện riêng tư thế , nàng thể rêu rao bên ngoài?”

Khương Xuân kêu oan: “Thiếp cũng rêu rao, chẳng qua là Tiêu tỷ tỷ trêu ghẹo , rằng sở dĩ bụng động tĩnh, là do phu quân chịu cố gắng canh tác. Thiếp để phu quân chịu oan uổng thế ? Nên đành rõ sự thật. Ai ngờ đại nha của Tiêu tỷ tỷ tên là Bách Hợp lắm điều, dám đem những chuyện thầm kín của các phu nhân mà kể cho lang quân nhà !”

Tống Thời An hừ nhẹ một tiếng: “Vậy tính , còn cảm tạ nàng minh oan?”

Khương Xuân lên, chen chung chiếc đệm gấm của Tống Thời An, tay ôm lấy cổ .

Nàng hì hì : “Phu thê là một thể, bảo vệ danh tiếng của phu quân là trách nhiệm của , gì mà cảm tạ, thật xa lạ quá.”

Tống Thời An đưa tay đẩy cánh tay nàng : “Nói nàng mập, nàng còn thở . Đừng tưởng nàng vớ vẩn vài câu xoa dịu, sẽ tính toán với nàng.”

Khương Xuân chút ý tứ.

Nàng liếc mắt , dáng vẻ như thấu tỏ điều: “Phu quân, đừng giả vờ nữa, thực giận, đúng ? Chàng chỉ giả bộ tức giận để uy h.i.ế.p , đòi hỏi vài yêu cầu quá đáng. Hừ, còn lạ gì nữa? Cả ngày chỉ nghĩ những ý nghĩ xa, thật là xảo quyệt.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-the-tu-trong-tieu-thuyet/chuong-222.html.]

Tống Thời An mím môi.

Đôi khi, phu thê quá hiểu ý cũng , như lúc đây, tâm tư của , nàng thấu trong nháy mắt.

thừa nhận là chuyện thể, hừ lạnh một tiếng: “Nàng tự sai lầm, đổ tội cho để che đậy của , chiêu ‘gắp lửa bỏ tay ’ của nàng cũng thật cao tay đấy!”

Khương Xuân trừng mắt , nửa nửa : “Chàng dám trong lòng ý đồ ?”

Tống Thời An quả quyết: “Không .”

Chưa đợi Khương Xuân phản ứng, thở dài thêm: “Ta nghĩ những ý , đều là những ý giúp nương tử cảm thấy thoải mái. Nương tử miệng thì thừa nhận, nhưng thể thành thật.”

Khương Xuân: “...”

Quả nhiên nàng lầm , tên trong lòng quả thực ý đồ .

Đã , Tống Thời An cũng ngại che giấu nữa, bĩu môi bộ đáng thương: “Nương tử, hôm nay vi phu Lộ Thư Vũ chê . Hắn rằng sắp cha , còn thì chẳng chút động tĩnh gì.”

Nghe , Khương Xuân lập tức nhíu mày giận dữ: “Lộ Thế tử thật là quá đáng, chẳng nghĩ đến bản cùng Tiêu tỷ tỷ thành bảy năm, Tiêu tỷ tỷ mới thai, thể nhạo phu quân chứ?”

Tống Thời An uất ức : “Giờ đắc chí , đang tận sức khoe khoang, chê ?”

Khương Xuân thật sự vội chuyện con cái. Năm nay nàng mới mười chín tuổi, tuy thể phát triển , nhưng nàng vẫn tận hưởng hết thế giới của hai , sớm.

Bỏ mặc việc đang giả vờ , nàng nghiêm túc khuyên bảo: “Chàng ở rể nhà , mà là thê chủ, đây còn vội chuyện con cái, vội cái gì? Chúng vẫn còn trẻ, chuyện phòng the cũng hài hòa, con cái là việc sớm muộn thôi, cứ thuận theo tự nhiên là .”

Ban đầu, Tống Thời An định bắt nàng để cớ yêu cầu vài điều kiện nọ, nhưng khi nhắc đến con cái, gợi lên tâm sự trong lòng .

Tâm trạng chợt trở nên u uất.

Hắn ngước Khương Xuân, nghiêm túc hỏi: “Nếu chúng thật sự con thì ?”

Khương Xuân lườm một cái, cho rằng đang lo xa: “Chàng nghĩ gì thế? Cả hai chúng đều khỏe mạnh, con ?”

Tống Thời An thuyết phục, vẫn kiên định hỏi: “Nếu thật sự con thì ?”

Khương Xuân thấy nghiêm túc như , cũng đành thu thái độ bông đùa, suy nghĩ cẩn thận về vấn đề .

Một lát , nàng : “Không thì thôi. Bên nhà , thể nhận nuôi một đứa trẻ mồ côi trong tộc để kế thừa hương hỏa của Khương gia. Còn bên nhà họ Tống, thấy thứ hai tướng sinh nở, chắc chắn con cái thiếu.

Họ nguyện ý đưa một đứa con sang cho con thừa tự thì , nếu cũng chẳng , dù chúng vẫn là đại bá và đại bá mẫu của họ. Sau khi chúng qua đời, chẳng lẽ chúng tế bái chúng ?”

Những lời chỉ là để an ủi Tống Thời An.

Khương Xuân, một hiện đại, tin rằng c.h.ế.t như đèn tắt, tế bái cũng chẳng quan trọng.

Còn về Tống Thời An, là thừa tướng đầu triều mấy chục năm, sẽ phối hưởng trong Thái miếu, đời đời các hoàng đế sẽ cúng tế .

Nghe xong những lời , tâm trạng Tống Thời An nhẹ nhõm như tảng đá trong lòng dỡ bỏ, cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Theo ý nàng , dù vì lý do của mà cả hai con, cũng ảnh hưởng đến quan hệ phu thê của họ.

Thế thì quá.

Loading...