Trọng Sinh Thành Thê Tử Trong Tiểu Thuyết - Chương 223

Cập nhật lúc: 2025-07-16 14:08:34
Lượt xem: 126

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sắc mặt chuyển từ âm u sang tươi sáng, thậm chí còn nhã hứng trêu đùa Khương Xuân: “Nàng nghĩ thoáng ?”

Khương Xuân kiêu ngạo hất cằm: “Đương nhiên , tưởng là loại nữ nhân tầm thường, xem việc sinh con là chuyện hệ trọng nhất đời ? Chẳng nể mặt phu quân sinh tuấn, đây cũng xinh , cao ráo, chúng sinh con tất nhiên thể xí, bằng cũng chẳng thèm sinh con gì."

Thời cổ đại, nhận nuôi con cái thật đơn giản, chỉ cần tìm một đứa trẻ mồ côi trong tộc là xong.

Như thế cũng chẳng cần lo lắng con nuôi sẽ như con trai nuôi của Lưu bà tử, lớn lên về với gia đình ruột.

Tống Thời An khen, khóe môi khẽ nhếch, bèn đáp : “Nàng đúng là khác hẳn lũ tục phấn tầm thường , vi phu quả nhiên lầm .”

Hắn đưa tay ôm lấy eo thon của nàng, môi ghé sát, ngậm lấy đôi môi nàng, khẽ cắn nhẹ, mút mát dịu dàng.

Khương Xuân chủ động mở môi, để quậy phá.

TBC

Hai môi hôn quấn quýt, cảm giác hòa quyện nỡ tách rời.

Khi tách , “sợi bạc” từ môi họ kéo dài một đoạn, mãi mới rời khỏi .

Tống Thời An phần động tình, ghé sát tai nàng, giọng khàn khàn: "Nàng , đêm nay vi phu nàng."

Hai mấy ngày ân ái, Khương Xuân cũng chút thèm , bèn từ chối, chỉ ngước mắt , hờn dỗi : “Được, nhưng chỉ một thôi.”

Tống Thời An ngoan ngoãn đáp: “Được, vi phu lời nàng.”

đến lúc đêm xuống, lên giường, đổi sắc mặt.

Chưa kịp động phòng, vùi đầu từ xuống mà hôn khắp Khương Xuân, nắm lấy chỗ nhạy cảm nhất của nàng, xem nó như món đồ chơi.

Khương Xuân chịu nổi sự kích thích , lập tức kêu lên, cơ thể run rẩy mà leo lên đỉnh.

Tống Thời An tiếp tục "gặm nhấm", ngẩng đầu nàng.

Mái tóc đen dài của Khương Xuân xõa nửa giường, nàng ngửa, gương mặt đỏ bừng, đôi mắt to tròn ngập tràn sương mù, môi cắn chặt, đầu ngừng cọ qua cọ gối vì khó chịu.

Trước một cảnh tượng sống động thế , nam tử nào mà chẳng dâng trào nhiệt huyết?

Tống Thời An tất nhiên cũng ngoại lệ.

vẫn kiềm chế .

Mà hậu quả của việc kiềm chế tiếp tục hôn, cắn, và "gặm" nàng thêm một lúc lâu, khiến Khương Xuân gần như sụp đổ, mới chịu hòa hợp với nàng.

Cơ thể trống trải của Khương Xuân lập tức tìm điểm tựa.

Nàng nhịn mà phát một tiếng thở dài thỏa mãn: “Ưm…”

là, thể của quá mức hảo, khiến nàng no nê.

là vợ chồng nhiều năm, nhưng mỗi ân ái, nàng vẫn khỏi khâm phục chính , nàng thể chịu đựng như ?

Thật thể tưởng tượng nổi, lúc mới động phòng, nàng vẫn còn là thiếu nữ, nàng thể vượt qua?

Đây là điều " dung lượng thì mới chứa đựng nhiều"?

Mặc dù kích thước chút đáng sợ, nhưng đúng là vô cùng hiệu quả.

Đặc biệt là khi lật nàng , ép xuống giường, hai tiếp xúc , cảm giác ... khiến nàng sung sướng đến quên mất cả tên .

"Thiếp chỉ một , giữ lời?"

Tống Thời An thoải mái nheo nửa con mắt, cố gắng khẽ: “Ta cũng thế, nhưng vì chuyện con cái, đành để nương tử chịu khổ một chút.”

Khương Xuân đưa tay , vỗ nhẹ lên đùi một cái, mắng: “Thích hưởng lạc thì cứ thích hưởng lạc, đừng lấy cớ con cái mà bừa.”

Tống Thời An kiên trì: “Nương tử đừng vu oan vi phu, vi phu thật lòng cùng nàng sinh mấy đứa con mà.”

Khương Xuân đầu, lườm một cái: “Chẳng lẽ thật lòng cùng sinh con ?”

Tống Thời An mím môi, đầy ẩn ý: “Ai chứ, tâm tư của nương tử, vi phu đoán .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-the-tu-trong-tieu-thuyet/chuong-223.html.]

“Xì.” Bị đánh trúng chỗ hiểm, Khương Xuân hít một lạnh, lười tranh luận với về mấy chuyện .

thì chuyện con cái, lúc đến sẽ đến, đến thì tranh luận bao nhiêu cũng vô ích.

Chi bằng tập trung tận hưởng niềm vui chốn khuê phòng.

Cứ thế, hai một nữa hòa , kết thúc khi đến canh ba.

Trước khi ngủ, Khương Xuân hậm hực mắng Tống Thời An một trận: “Ngày mai là ngày nghỉ, giày vò đến khuya thế , xem mai dậy nổi để chầu .”

Tống Thời An vùi đầu n.g.ự.c nàng, điềm tĩnh : “Không , thể ngủ bù ở nha môn buổi trưa.”

Khương Xuân vẫn yên tâm, nghiêm giọng đe dọa: “Lần tới khi ân ái, chỉ một thôi. Nếu còn giở thói , từ ba ngày một sẽ thành bảy ngày một , mặc kệ nũng tỏ vẻ đáng thương, cũng mềm lòng!”

Tống Thời An thấy nàng nghiêm túc, lập tức nhận thua: “Được, , lời nương tử. Sau ân ái chỉ một , dù nương tử lóc cầu xin thêm, cũng đồng ý.”

Khương Xuân đưa tay vỗ nhẹ lên lưng , mắng: “Chàng đừng bậy, sẽ .”

Khi câu , nàng chút chột .

thì , lúc đến cao trào, nàng lóc cầu xin nhanh hơn nữa.

Tên nếu cố tình chọc nàng động tình chịu tiếp, nàng thật sự thể chuyện đó.

Tống Thời An dường như cũng nghĩ tới chuyện , bật : “Thật ? Vậy lóc cầu xin , chẳng lẽ là ma?”

Khương Xuân gật đầu: “ thế, là ma đấy, một con ma nữ xinh . Chàng thể ân ái với một con ma nữ xinh thế , đúng là lãi to .”

Tống Thời An: “...”

Hắn bất lực : “Nàng đừng nữa, giữa đêm khuya, thấy rùng rợn ?”

Chính là một hồn ma phiêu bạt, miệng chẳng kiêng dè chút nào, thật sự là chuyện gì nàng cũng dám , phục nàng .

“Không thì thôi.” Khương Xuân ngậm miệng , đồng thời cũng nhắm mắt, chuẩn ngủ.

Nửa tỉnh nửa mơ, nàng chợt nhớ một chuyện.

Hôm nay là ngày nghỉ, Tống Thời An lúc còn ngoài thành để tìm thầy dạy quyền cước cho nàng, mời ?

Nàng định mở mắt hỏi , nhưng như đè nặng, thể tỉnh dậy nổi.

Đây là báo ứng vì nhắc đến ma nữ lúc nửa đêm ?

Khương Xuân, với tâm tính vô tư, chẳng mấy bận tâm: “Không tỉnh thì thôi, tiếp tục ngủ .”

Rồi chỉ một lát , nàng chìm giấc ngủ.

*

Sáng hôm , khi Khương Xuân dùng xong bữa sáng ở chính viện, giọng của quản sự Lưu vang lên trong phòng ngoài: "Đại nãi nãi, cựu tổng giáo đầu của Cấm Vệ Quân, Ngụy An Thành, Ngụy lang quân cầu kiến, rằng là võ sư do đại gia mời đến dạy quyền cước cho đại nãi nãi."

Khương Xuân phấn khởi bật dậy: "Võ sư mời đến ? Mau, mau mời !"

"Vâng." Quản sự Lưu đáp lời, đang định lui thì giọng đại nãi nãi từ trong vọng : "Thôi, vẫn là mời đến thư phòng nội ở Đan Quế Viện ."

"Vâng, đại nãi nãi." Quản sự Lưu tiếp tục đáp lui ngoài.

Khương Xuân sang than phiền với Trang thị: "Phu quân cũng thật là, hành động nhanh quá mức, hôm qua mới mời , hôm nay đến .

Thế mà chẳng báo cho một tiếng.

Cũng may là sắp xếp , cho dọn dẹp một phòng nơi luyện võ, còn bảo nha may sẵn hai bộ đồ luyện công, nếu bây giờ chắc hẳn cuống cuồng lên."

Trang thị khẽ mím môi, trong lòng vẫn tán thành việc con dâu học quyền cước với ngoài, nhưng lời của con trai cũng lý, bà thể phản bác .

Chỉ đành hừ nhẹ một tiếng: "An ca nhi cố gắng hết sức, còn nhờ giúp giúp, mới mời Ngụy tổng giáo đầu thầy cho con, nếu học thì học dáng, đừng phụ lòng tâm ý của ."

Khương Xuân gật đầu lia lịa: "Mẫu yên tâm, con nhất định sẽ học hành nghiêm túc."

Trang thị khoát tay, bảo : "Các ngươi lui , còn vài lời cần dặn dò đại nãi nãi, tránh để nàng mạo phạm Ngụy tổng giáo đầu."

Loading...