Trọng Sinh Thành Thê Tử Trong Tiểu Thuyết - Chương 225

Cập nhật lúc: 2025-07-16 14:08:39
Lượt xem: 146

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngụy An Thành chẳng để tâm đến những chuyện , ánh mắt dán chặt pho tượng Thạch Cảm Đương, ngắm nghía kỹ càng một hồi.

Cảm thấy vẫn đủ kỹ, bèn đưa tay nhấc tượng lên, đưa gần mặt, cẩn thận quan sát từ xuống , từ trái sang .

"Tượng Thái Sơn Thạch Cảm Đương từ đá xanh Thái Sơn thượng hạng, phía khắc hình đầu sư tử sống động như thật, bên dùng chu sa tô đỏ năm chữ lớn đầy khí thế: "Thái Sơn Thạch Cảm Đương.""

Một lát , Ngụy An Thành vỗ mạnh một cái xuống bàn, hào hứng tán thưởng: "Đá ! Điêu khắc tuyệt! Chữ cũng !"

Khen xong, mới sực nhớ rằng tượng Thạch Cảm Đương là Khương nương tử tặng.

Mà chính còn đang tức giận vì nàng để đợi suốt một khắc đồng hồ mà.

Lúc , cầm cũng đành, mà đặt xuống cũng chẳng xong, tượng Thạch Cảm Đương trong tay như biến thành củ khoai nóng bỏng.

Khương Xuân thì nhân cơ hội luôn, hớn hở đáp: "Sư phụ quả nhiên là tinh mắt, tượng Thạch Cảm Đương là do tình cờ , luôn giấu kín nỡ mang , chỉ sợ phu quân lấy bừa tặng cho khác. Hôm nay nó trao tay sư phụ - hiểu , đó cũng là phúc của nó, đến nỗi uổng phí."

Thực , nàng lấy món đồ khi điểm danh ở hiệu cầm đồ trong kinh thành.

Người ở phủ Tề Châu của nàng tục lệ đặt Thạch Cảm Đương trong nhà, nên khi chuyển đến phủ mới, nàng cũng mang dùng.

Nàng đoán rằng đến muộn, với tính nóng nảy của Ngụy An Thành, chắc chắn sẽ nổi giận, nên mới nghĩ đến việc tặng một lễ vật để dịu cơn giận.

, nhận lễ thì miệng thể chê, tay cũng nỡ từ chối.

Nàng lục tìm trong kho đồ của hệ thống, cuối cùng lấy bức tượng , quá đắt đỏ nhưng đặc biệt.

Bỗng nhiên nàng cảm giác rằng một võ nhân như Ngụy An Thành chắc chắn sẽ thích món .

Nhìn phản ứng của , rõ ràng lễ vật của nàng chọn đúng.

Khương Xuân thấy vẻ mặt Ngụy An Thành chút do dự, dường như nhận nhưng dám bộc lộ ngoài, bèn : "Nếu sư phụ nhận tượng Thạch Cảm Đương , mà để hiểu về nó lấy , tuỳ tiện ném kho, khi mấy năm, thậm chí vài chục năm cũng chẳng nhớ đến, há chẳng uổng phí bảo vật ?"

Ngụy An Thành nghĩ đến lời nàng , trong lòng lập tức dâng lên cảm giác tiếc nuối.

Tượng Thạch Cảm Đương là món nhất mà từng thấy, nếu để đến hủy hoại, chắc chắn sẽ tiếc đến mất ngủ.

, đồ tặng lễ vật mắt sư phụ cũng là lẽ tự nhiên, dù Tống Thời An nàng tặng một phần , nhưng ai cấm sư phụ nhận thêm?

Đây chủ động đòi, là Khương nương tử tự nguyện đưa, ai dám đúng?

"Khụ." Ngụy An Thành ho nhẹ một tiếng, mặt nghiêm nghị : "Vậy vi sư sẽ nhận lễ mắt của ngươi."

Khương Xuân lập tức tươi , rạng rỡ hẳn lên.

Thái độ khiến Ngụy An Thành cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Hắn cũng bắt đầu chút đổi ấn tượng về Khương Xuân.

Thấy nàng giống như những phu nhân của các gia tộc lớn khác, lúc nào cũng giữ vẻ cao cao tại thượng.

Có lẽ do nàng xuất từ vùng nông thôn?

TBC

, điều cũng cho Ngụy An Thành bớt nhiều cảm giác phản đối khi nhận dạy võ công cho nàng.

Hắn nghiêm túc hỏi: "Trước đây ngươi từng học võ nghệ với ai ?"

Khương Xuân lắc đầu: "Chưa từng, chỉ vài bắt chước khi phu quân luyện kiếm, nhưng phu quân sức mạnh lớn, nên hợp với việc học quyền cước hơn."

Ngụy An Thành nhướn mày: "Sức mạnh lớn? Có thể lớn đến ? Chung quy cũng thể lớn hơn ."

Hắn nổi tiếng là một sức lực phi thường, khi chân thương, thanh trường đao sử dụng nặng đến tám mươi cân.

Trong bộ cấm vệ quân, ngoại trừ , ai khác thể vung thanh đao đó một cách uy mãnh như .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-the-tu-trong-tieu-thuyet/chuong-225.html.]

Khương Xuân thản nhiên : “Một thạch lương thực, thể dễ dàng vác hai bao lên vai.”

Tất nhiên đây là giới hạn của nàng, chỉ là vùng thoải mái mà thôi.

Dù như , Ngụy An Thành vẫn nàng cho kinh ngạc đến sững sờ.

Một thạch tương đương với bảy lăm cân, hai thạch là một trăm năm mươi cân.

Nàng thực sự thể vác một trăm năm mươi cân lương thực ? Đây còn là nữa ?

Chưa đợi Ngụy An Thành hồn từ sự kinh ngạc, Khương Xuân hì hì : “Sư phụ, ngài cứ trực tiếp dạy chiêu thức là , cần bắt luyện từ căn bản như tấn mã bộ. Đợi khi học chiêu thức, ngài dạy cách đấu địch. Chúng cứ theo con đường nhanh chóng mà học, cần theo từng bước, như quá lãng phí thời gian.”

Việc luyện tấn mã bộ để nền tảng, Khương Xuân cảm thấy bản cần thiết, thể của nàng cần luyện tập gì thêm mà mạnh mẽ hơn mười mấy năm .

Ngụy An Thành tỉnh , nhíu mày suy nghĩ một lúc gật đầu : “Nếu là ngươi, quả thực cần luyện từ đầu.”

Khương Xuân nở nụ rạng rỡ.

Trong lòng nàng thầm nghĩ, thế gian đúng là hiểu lầm sư phụ của nàng quá nhiều, nào là nóng nảy, khó chuyện chứ! Rõ ràng là một vị sư phụ dễ chịu, dễ chuyện mà.

Khương Xuân dậy, hứng khởi : “Vậy để đồ luyện võ, chúng bắt đầu ngay nhé?”

Ngụy An Thành giơ tay lên ngăn : “Không vội, để vi sư về suy nghĩ kỹ càng một phen, xem nên dạy ngươi chiêu thức nào , chiêu nào , ngày mai bắt đầu chính thức cũng muộn.”

Khương Xuân , ngoan ngoãn : “Đồ nhi lời sư phụ.”

Thấy Ngụy An Thành dậy, ôm bức tượng Thái Sơn Thạch Cảm Đương, tập tễnh nhanh ngoài, nàng vội vàng theo tiễn.

Trong lòng khỏi nghi ngờ sư phụ vội vàng rời như , chỉ sợ về suy nghĩ kế hoạch dạy học, mà là để về nhà ngắm nghía bức tượng Thái Sơn Thạch Cảm Đương .

Thậm chí khi còn chạy khoe khoang với những cùng sở thích nữa.

nàng bằng chứng.

Khương Xuân đích tiễn Ngụy An Thành đến cửa thứ hai, dùng một chân khỏe mạnh khó khăn leo lên ngựa, cưỡi ngựa rời khỏi phủ Tống.

Nàng khỏi thở dài một .

Hắn rõ ràng là một kiên cường.

què một chân, nhưng cũng chịu kiệu hoặc xe ngựa như văn thần, vẫn kiên quyết cưỡi ngựa như thường lệ.

Nói đến chuyện , tất cả đều do của lão hoàng đế. Nếu ông già mà còn tham gia cuộc săn Mộc Lan mùa thu, còn ngông cuồng khoe khoang săn một tấm da hổ để đệm cho Lưu quý phi, thì chuyện xảy .

Ai ngờ vận , lôi hổ , nhưng xuất hiện cùng lúc hai con.

Một núi thể chứa hai hổ, trừ khi là một đực một cái.

Con hổ đực và con hổ cái trực tiếp vây quanh lão hoàng đế cùng các triều thần theo cùng, và cả cấm vệ quân bảo vệ họ nữa.

Ai động thì chúng lao , ai chạy cũng chúng tấn công.

Còn yên động, cũng thoát khỏi móng vuốt và răng sắc của hổ.

Cấm vệ quân còn đỡ, bọn họ võ nghệ phòng , cũng vũ khí, ít nhất thể bảo tính mạng.

Còn triều thần thì thê thảm, tiếng kêu than ngừng vang lên, cắn thương vô .

Những ai theo hầu ở Mộc Lan viên đều là trọng thần lão hoàng đế sủng ái, nếu cứ tiếp tục như , e rằng những buổi tiểu triều hội chỉ dành cho trọng thần sẽ chẳng còn ai tham dự .

Đến lúc nguy cấp, Ngụy An Thành, tổng giáo đầu của cấm vệ quân, xông , giao đấu với hai con hổ đó.

Dưới sự trợ giúp của các cấm vệ quân khác, thành công hạ sát con hổ đực.

Con hổ cái thấy tình thế , lập tức từ bỏ Ngụy An Thành, kẻ khó nhằn , mà đầu lao thẳng về phía lão hoàng đế.

Loading...