Trọng Sinh Thành Thê Tử Trong Tiểu Thuyết - Chương 226

Cập nhật lúc: 2025-07-16 14:08:41
Lượt xem: 135

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngụy An Thành vội vàng bay tới cứu, chắn lão hoàng đế.

"Rắc" một tiếng, bắp chân hổ cắn trúng, trực tiếp cắn đôi.

Đồng thời, thanh trường đao của cũng thừa cơ đ.â.m thẳng mắt con hổ cái, mạnh mẽ xoay đao vài vòng, g.i.ế.c c.h.ế.t con hổ cái.

Sau đó, tuy thái y kịp thời băng bó vết thương và dùng nẹp cố định bắp chân gãy, nhưng mấy tháng , bắp chân của vẫn lành đúng cách.

Từ đó, mỗi khi bước đều khập khiễng, hễ gặp ngày mưa dầm thì đau đến mức thể .

Trong tình cảnh , dù lão hoàng đế lên tiếng bảo tiếp tục đảm nhận chức tổng giáo đầu cấm vệ quân, cũng mặt dày mà ăn lương.

Cuối cùng, từ bỏ công việc mà mười mấy năm, chỉ nhận chức "Trung Dũng Tướng Quân" mà lão hoàng đế ban cho. Đây chỉ là chức danh hư vị, cần lên triều, cũng chẳng cần đến nha môn việc, chỉ lãnh lương mà sống qua ngày.

Đây cũng là đầu tiên, năm năm kể từ khi thương ở chân, đồng ý nhận thêm công việc khác.

Khương Xuân cong môi , quả thật là Tống Thời An thể diện và tài cán, thể mời một cao thủ như tay.

Vừa bước đến Đan Quế Viên, Khương Xuân dặn Quế Chi: "Bảo Lý ma ma với Phương ma ma dọn dẹp một gian phòng ở tiền viện cho Ngụy lang quân nghỉ ngơi."

Ngụy An Thành cùng thê tử ở tại biệt viện ngoài kinh thành, đường quá xa, buổi trưa chắc chắn sẽ dùng cơm và nghỉ ở Tống phủ, nếu chuẩn cho một gian phòng riêng thì .

Quế Chi đáp: "Vâng, thưa tiểu thư, nô tì sẽ lập tức với hai vị ma ma."

*

Sau khi trở về Đan Quế Viện, Khương Xuân nhàn rỗi việc gì, định nhờ Quế Diệp giúp nàng tháo bớt trang sức đầu xuống, nàng tính ngủ thêm một giấc.

Đêm qua Tống Thời An quấn quýt đến tận canh ba mới chịu dừng, nàng vốn ngủ muộn, còn ngủ yên, trong mơ hình như còn thấy nguyên chủ.

Đáng tiếc, nàng nhớ chi tiết trong mơ, cũng nguyên chủ để di nguyện gì cần nàng thành .

Cho nên, nàng quyết định ngơ, coi như chuyện đó.

A di đà Phật, c.h.ế.t như đèn tắt, nguyên chủ cũng nên sớm siêu thoát thì .

Quế Diệp mới rút cây trâm vàng đầu tiên tóc nàng, bên ngoài vang lên tiếng Quế Chi hấp tấp: "Đại nãi nãi, nô tì lão thái thái về phủ ."

Khương Xuân lập tức nghiêm nghị hẳn lên.

Những ngày gần đây, nàng danh tiếng của lão thái thái Chu thị từ miệng của vô , ai ai cũng rằng bà tính tình khắc nghiệt, thường về quy củ, thậm chí còn nghiêm khắc hơn cả phu tử của Quốc Tử Giám.

Khương Xuân trong lòng chút để tâm.

Dựa việc Chu thị thiên vị Tống Thời Âm, dành cho nàng những đãi ngộ vượt trội hơn hẳn so với các cháu gái khác, thậm chí còn vượt qua cả vài đứa cháu trai, thể thấy bà cái gọi là giữ quy củ cũng chỉ là bề ngoài mà thôi.

Vậy nên, nàng cũng chẳng lo sợ.

Khương Xuân sợ nhất là lão thái thái vốn tính cứng nhắc, những như thường hình thành tính cách từ nhỏ, khi già càng khó chịu hơn vì kính trọng. Nếu một bà chồng như thế áp chế đầu, Khương Xuân cho rằng những ngày tháng yên của nàng coi như kết thúc.

May , Chu thị như , cũng còn chút hy vọng.

Khương Xuân khẽ nhấc tay, với Quế Diệp: "Cắm cây trâm cho , lão thái thái hồi phủ, nghênh đón một chút."

Quế Diệp do dự một lát, dè dặt đề nghị: "Đại nãi nãi, bộ y phục nào đơn giản một chút? Nghe lão thái thái thích phô trương, bộ y phục đỏ rực vẻ quá nổi bật."

Khương Xuân chẳng nghĩ ngợi gì liền từ chối ngay: "Không cần, tổ mẫu thích phô trương, nhưng thích phô trương, thể mặc y phục màu đỏ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-the-tu-trong-tieu-thuyet/chuong-226.html.]

Thật , Khương Xuân cũng chẳng sở thích đặc biệt gì với màu sắc y phục, bộ đồ còn là do Tống Thời Âm giúp nàng chọn.

bản tính nàng thích ngược, khác càng cấm đoán điều gì, nàng càng điều đó.

Thế là nàng mặc nguyên bộ áo dài đỏ thẫm, kết hợp với váy mã diện xanh thẫm thêu kim tuyến hình "ngũ cốc phong đăng," tiến cổng.

Chung Văn Cẩn, mặc một bộ áo ngắn xanh nhạt cùng váy mã diện trơn màu xanh lam, thấy cảnh tượng , khóe miệng khỏi co rút.

Nàng lặng lẽ tiến gần Khương Xuân, hạ giọng : "Đại tẩu, lão thái thái thích phô trương, là tẩu về bộ y phục khác ? Dù xe ngựa của lão thái thái mới thành, đến nhà chỉ e còn mất hai khắc đồng hồ nữa."

Khương Xuân lắc đầu: "Không cần , thấy bộ y phục , đỏ tươi, rực rỡ, hợp lễ nghi, tổ mẫu thấy chắc chắn sẽ vui mừng."

Chung Văn Cẩn: "......"

Đại tẩu là quá tự tin thực sự vô tư đây?

Chẳng lẽ đó là sự tự tin từ việc thê chủ cưới chồng ở rể?

Thật sự là tính toán sai lầm, giá mà khi xưa nàng dùng ân cứu mạng để ép Tống Thời Duệ nhập rể Chung gia, thì hiện giờ nàng cần lo lắng lão thái thái đối đầu với .

TBC

Đại tẩu quả thật mưu tính chu !

Một lát , mấy tỷ khác như Trang thị cũng tới.

Tất cả đều ăn mặc giản dị, hoặc màu xanh lam, hoặc màu lục, ngay cả các nha của họ cũng ai mặc y phục màu đỏ.

Thậm chí Tống Thời Âm, lão thái thái Chu thị cưng chiều nhất, cũng một bộ áo dài màu vàng liễu cùng váy xếp nếp màu xanh mạ.

Vì thế, Khương Xuân lập tức trở thành nổi bật nhất trong đám đông.

Nàng khẽ co khóe miệng.

Trong lòng nghĩ, các quá đấy, lão thái thái chẳng là yêu quái gì, đối xử như đối đầu với cường địch, ngay cả y phục đỏ cũng dám mặc?

Hai khắc đồng hồ , một chiếc xe ngựa dừng cổng, từ xe bước xuống một lão thái thái tóc chải chuốt gọn gàng, một sợi tóc rối, y phục trắng tinh đến mức thể thấy rõ dấu vết giặt tẩy nhiều , lấy một nếp nhăn, thần sắc lạnh lùng nghiêm nghị, chút biểu cảm nào.

Khương Xuân lập tức hiểu bọn họ cẩn trọng như .

Thì chẳng khác nào vị hiệu trưởng trường trung học của nàng năm xưa.

Đáng sợ đến mức nào ư?

Chỉ cần nàng đây thôi, cần một lời, thể mang áp lực mạnh mẽ đến mức chỉ tự chôn xuống đất, hòng giảm bớt sự hiện diện để tránh nàng để ý.

Mọi lập tức cúi , đồng thanh thưa: “Cung nghênh lão thái thái hồi phủ.”

Chu thị dùng đôi mắt già dặn thể thấu việc đời quét một vòng khắp nơi, cau mày hỏi: “Chỉ mấy các ngươi trở về? Lang quân và các tiểu lang quân ai ?”

Trang thị vội vàng cung kính đáp: “Bẩm lão thái thái, An ca nhi và Duệ ca nhi trở về, chỉ là một đến Hàn Lâm Viện việc, một đến Cẩm Y Vệ nhiệm vụ.”

Nghĩ một lát, nàng vội đẩy Khương Xuân một cái, đẩy Chung Văn Cẩn, ngượng ngùng : “ các nàng dâu của họ thì mặt ở đây.”

Khương Xuân và Chung Văn Cẩn nhận ám hiệu của Trang thị, tiến lên một bước, nữa cúi hành lễ: “Tôn tức bái kiến tổ mẫu.”

Chu thị liền nhíu mày, lạnh giọng trách Trang thị: “Nhà họ Tống mới rửa oan đầy một tháng, ngươi vội vàng gả An ca nhi và Duệ ca nhi ? Gấp đến mức đợi và cha bọn chúng về nữa ?”

Trán Trang thị lấm tấm mồ hôi, vội vàng giải thích: “Xin lão thái thái thứ tội, An ca nhi và Duệ ca nhi cưới thê tử khi nhà họ Tống rửa oan…”

Chưa đợi Trang thị hết, Chu thị ngắt lời: “Từ xưa đến nay, hôn sự do cha sắp đặt, mai mối, bọn chúng thưa hỏi mà tự cưới, hai cuộc hôn sự nhà họ Tống nhận.”

Loading...