Trọng Sinh Thành Thê Tử Trong Tiểu Thuyết - Chương 227
Cập nhật lúc: 2025-07-16 14:08:43
Lượt xem: 138
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khương Xuân, với tính khí nóng nảy của , liền nhịn , lập tức chen : “Xin thưa lão thái thái, chuyện con và phu quân con, cưới con, mà là con cưới , ở rể nhà con đấy.”
Nói đến đây, nàng ngẩng đầu Chu thị, hừ một tiếng: “Hôn sự thành , con - chủ gia đình mới quyền quyết định, lão thái thái, là nhà đẻ của con rể, lời của tính .”
Đôi mắt Chu thị chấn động, bà đầu Trang thị, tin nổi hỏi: “Trang thị, lời nó thật ?”
Trang thị cứng rắn gật đầu: “Bẩm lão thái thái, quả thật là như .”
Chu thị giận dữ quát: “Hoang đường! Thật là hoang đường! Đường đường con trai nhà họ Tống, thể ở rể nhà khác? Nhà nào dám nhận con trai họ Tống ở rể chứ?”
Khương Xuân chậm rãi đáp: “Nhà con dám, nhà họ Khương dám.”
Trang thị đầu liếc Khương Xuân, dùng khẩu hình tiếng cảnh cáo: “Ngươi câm miệng.”
Câm miệng là chuyện thể, Khương Xuân càng càng hăng: “Ơn cứu mạng, lấy báo đáp. Con và phu quân tình nguyện đến với , lão thái thái, đừng kẻ ác chia rẽ uyên ương nữa. Sớm nhận rõ thực tế thì chúng mới dễ bề mà chung sống, ?”
Chu thị khẽ hừ lạnh một tiếng đầy khinh miệt, buồn đối đáp với kẻ hổ , liền sang hỏi Trang thị: "Nàng xuất từ ?"
Hiển nhiên, mà bà đang hỏi chính là Khương Xuân.
Chung Văn Cẩn khẽ mím môi, trong lòng nghĩ đại tẩu thu hút bộ sự chú ý, giờ chắc chẳng liên quan gì đến nữa . Đại tẩu đúng là dễ dàng, nhất định mua nhiều thứ từ cửa hàng mà tặng để cảm ơn nàng chắn đỡ nguy hiểm cho .
Trang thị dám giấu giếm chồng, bèn thành thật đáp: "Nàng dâu của An ca nhi tên là Khương Xuân, quê quán ở thôn Đại Liễu Thụ, trấn Hồng Diệp, huyện Hồng Diệp, phủ Tề Châu. Gia đình nàng nghề mổ lợn bán thịt, trong nhà chỉ hai cha con, nàng và Khương lang quân."
Chu thị xong liền tức đến bật : "Nói , nàng chỉ là con gái của một đồ tể quê mùa? Con gái của một kẻ nghề mổ lợn mà cũng dám mơ tưởng đến đích trưởng tôn của Tống gia chúng , tương lai còn tộc trưởng? là chuyện lớn!"
Khương Xuân bình thản đáp, lời như khác tức chết: "Sao dám mơ tưởng chứ? Con với phu quân viên phòng một năm rưỡi , ngày nào cũng ngủ cùng , giờ cũng là phu thê già ."
Chu thị, xuất từ danh gia vọng tộc, gả Tống gia môn đăng hộ đối, từng ai những lời thô tục trực tiếp đến . Ngay lập tức, bà cảm thấy mắt tối sầm .
Bà đỡ trán, sang với Trang thị: "Trang thị, nàng mà đầu óc đau nhức, bảo nàng tránh xa , đừng chướng mắt nữa."
Khương Xuân chẳng chịu .
Bà bảo mà cũng , chẳng mất mặt quá ?
Nàng lập tức tiến một bước, khụy gối bất ngờ bế ngang Chu thị lên, miệng thì la lên: "Ôi trời, lão thái thái chóng mặt, nổi , để bế bà về viện. Âm , mau dẫn đường, viện của lão thái thái ở ."
Tống Thời Âm lén giơ ngón tay cái khen đại tẩu, giòn giã đáp: "Vâng, bên ngoài lạnh thế , tổ mẫu đường dài, chắc là trúng phong hàn , đại tẩu mau theo , chúng đưa tổ mẫu về thật nhanh."
Hai tỷ phối hợp nhịp nhàng, còn kịp phản ứng, thì họ một quãng xa.
Trang thị, Ly thị và Thu thị ba con dâu vội vã đuổi theo.
Các tiểu bối khác thấy cũng nhanh chóng chạy theo.
Chu thị chờ đến khi Khương Xuân một đoạn mới tỉnh táo , lập tức giãy giụa, lạnh lùng : "Ngươi thả xuống, cần ngươi bế, tự !"
TBC
Khương Xuân vẫn bước đều, miệng hì hì, nửa như đùa nửa như dọa: "Lão thái thái, đừng mà vùng vẫy lung tung, hôm nay trời lạnh lắm, tay con sắp đông cứng , nếu cẩn thận mà bế vững, để ngã xuống nền đất lạnh ngắt, thì chuyện đùa . Người ngoài sáu mươi , xương cốt mong manh như củ cải đào lên từ đất, chỉ cần ngã nhẹ thôi là ‘rắc’ một cái, xương gãy ngay. Xương mà gãy, khó lành nguyên vẹn . Ví dụ như sư phụ của con, Tổng giáo đầu Ngụy An Thành, chỉ vì xương cẳng chân gãy lành thẳng mà trở thành kẻ tật nguyền, đến cả chức tổng giáo đầu của cấm vệ quân cũng bỏ. Thân thể so với sư phụ con thì còn kém xa, khéo cả đời liệt giường đấy. Chậc, thật là thảm quá!"
Chu thị tức giận: "Ngươi dám uy h.i.ế.p ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-the-tu-trong-tieu-thuyet/chuong-227.html.]
Chưa để Khương Xuân trả lời, bà hỏi: "Ngụy An Thành, tổng giáo đầu Ngụy An Thành là sư phụ của ngươi? Người như thể nhận nữ tử tử truyền?"
Khương Xuân điềm tĩnh giải thích: "Không là ‘sư phụ,’ mà là ‘sư phó,’ chữ ‘phó’ trong ‘Thái phó.’ Con chính thức bái sư, nhập môn, chỉ là phu quân của con mời đến dạy con vài đường quyền cước thôi."
Chu thị hiểu: "An ca nhi mời sư phó cho ngươi? An ca nhi từ khi nào trở nên nghiêm túc như ?"
Chắc chắn là do con gái nhà đồ tể hư !
Khương Xuân vẫn tươi rói: "Phu quân con lúc nghiêm túc nhiều lắm, tiếc là những chuyện tiện ..."
Chu thị: "..."
Là từng trải, bà hiểu ẩn ý trong câu đó?
Giờ thì bà chỉ nhức đầu, mà cả tai cũng đau nữa.
Chưa từng thấy nữ tử nào hổ đến , thật là lời nào dám !
Dù Chu thị thực sự nhức đầu chỉ giả vờ, Trang thị vẫn sai Thái Y Viện mời một vị thái y đến.
Có bệnh thì chữa, bệnh thì mời đến xem bình an.
Thái y ai nấy đều là thông minh, dù Chu thị thể khỏe mạnh, cũng sẽ thẳng, chỉ tìm một căn bệnh vặt đáng kể, kê một đơn thuốc dưỡng nhận lấy bạc thưởng của Trang thị mà .
Mẫu "bệnh" , nên ba nàng dâu là Trang thị, Ly thị, và Thu thị chắc chắn luân phiên chăm sóc.
Ba đều yên ở đó, Chu thị thấy nhiều thì sinh bực .
chẳng ai chịu rời .
Nếu rời , để các tỷ ở đây chăm sóc lão thái thái, chẳng sẽ là hiếu ?
Người ngoài khi họ chẳng để tâm, nhưng lo nhất là phu quân , sẽ sinh cách với .
Khương Xuân thấy , chen : "Vậy thì bà chia thành ba ca, mỗi ca vài canh giờ, phiên chăm sóc lão thái thái là xong."
Thậm chí nàng còn kéo Chung Văn Cẩn : "Thật con và nhị cũng tỏ lòng hiếu thảo, là chia thành năm ca, năm chúng phiên chăm sóc, như thế mẫu và hai vị thẩm cũng nhẹ nhõm hơn."
Chung Văn Cẩn , lập tức phụ họa: ", đúng, con với đại tẩu còn trẻ khỏe, thêm cho chúng vài canh giờ cũng ."
Ba tỷ Tống Thời Sơ, Tống Thời Âm và Tống Thời Nguyệt , mấy cái, để Tống Thời Âm, lão thái thái yêu thương nhất, lên tiếng.
Tống Thời Âm vội vàng : "Tổ mẫu, bọn con cháu gái cũng thể chăm sóc mà, chúng con cũng góp phần, chi bằng chia thành tám ca ."
Chu thị bật : "Tám ca? Con tưởng nơi là chợ ? Người kẻ rộn ràng, còn để nghỉ ngơi nữa ?"
Tống Thời Âm nũng: "Người chỉ thể hiện chút lòng hiếu thảo thôi mà."
Đối diện với đứa cháu gái dung mạo giống hệt nó mất đến bảy tám phần, biểu cảm của Chu thị cũng mềm chút ít.
Bà hừ nhẹ một tiếng: "Ở đây cần các ngươi, đừng phá phách nữa."