Trọng Sinh Thành Thê Tử Trong Tiểu Thuyết - Chương 231
Cập nhật lúc: 2025-07-16 14:08:53
Lượt xem: 128
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mặc dù ăn mặc ở đều do công quỹ nhà họ Tống chi trả, nhưng những việc thường ngày cần đến bạc cũng ít.
Tạm thời bàn đến những chi tiêu lặt vặt khác, chỉ riêng việc các gia đình quan thường xuyên thưởng tiền cho gia nhân thôi cũng đủ khiến nàng đau đầu.
Trừ khi sai bảo ai, chuyện gì cũng tự , bằng nếu sai bảo hạ nhân ngoài viện của , thì thưởng tiền.
Ngay cả với gia nhân trong viện của , cũng thỉnh thoảng thưởng tiền bạc hoặc đồ vật, nếu họ sẽ lén lút bàn tán rằng keo kiệt, việc cũng còn cẩn thận như .
Trong tay chỉ mấy lượng bạc vụn, nếu còn ở vùng quê hẻo lánh, tiền đủ cho nàng tiêu xài cả năm.
mới đến kinh thành mấy ngày, quà gặp mặt cộng thêm tiền thưởng còn bao nhiêu.
Đáng tiếc là Tống Thời Duệ mới điều sang Cẩm Y Vệ, vẫn đến ngày phát lương, nên thể trông cậy .
Chung Văn Cẩn chỉ thể tự nghĩ cách kiếm tiền, nếu nhanh chóng kiếm , thể diện nhị thái thái của nàng sẽ mất sạch.
Số ngân phiếu một ngàn chín trăm lượng của đại tẩu thật sự là cứu tinh đúng lúc.
Nàng cẩn thận nhét ngân phiếu túi tiền, nắm chặt túi, đôi mắt ngấn lệ : “Đại tẩu yên tâm, chắc chắn sẽ kiếm tiền cho cả hai, tuyệt đối để tỷ thua lỗ.”
Khương Xuân : “Muội đừng tự tạo áp lực cho , kiếm thì , kiếm cũng , nếu vì chuyện mà căng thẳng đến mức sinh bệnh, thì càng đáng.”
Nghe xong, Chung Văn Cẩn thả lỏng tâm tình, gương mặt nở nụ : “Đại tẩu yên tâm, những thứ khác dám chắc, nhưng tài buôn bán thì cũng chút ít.”
Khi còn ở hiện đại, thời đại học nàng đầu tư một tiệm sữa, tích lũy đồng tiền đầu tiên, khi nghiệp, nàng bắt đầu tự khởi nghiệp.
Trước khi xuyên , tên nàng hai ba mươi cửa hàng chuỗi, cũng miễn cưỡng xem như một doanh nhân trẻ thành đạt.
Trong tình cảnh cổ đại , nếu vẫn là một cô thôn nữ ở vùng núi thì việc buôn bán quả thực khó khăn.
giờ nàng là thê tử của Tống Thời Duệ, nhị nãi nãi của nhà họ Tống, còn là tức của Thái tử gia.
Bên cạnh những chuyện khác bàn đến, ít cũng kẻ điều đến gây rối cho .
Tất nhiên, điều cũng thể tuyệt đối, kẻ thù chính trị của Thái tử và những hợp với nhà họ Tống, ví như nhà họ Trình, cũng thể tìm cách gây khó dễ cho .
dù thì cũng tiện lợi hơn nhiều.
Chung Văn Cẩn ơn đại tẩu Khương Xuân, nàng lén kho hệ thống tìm kiếm một hồi, lấy cớ y phục, dùng một chiếc bọc nhỏ mang hai quả trứng bách thảo.
Khương Xuân thấy liền ngạc nhiên : “Trứng bách thảo pha lê?”
Chung Văn Cẩn kinh ngạc: “Tẩu tẩu nhận thứ ?”
Đại tẩu quê ở Sơn Đông, còn nàng quê ở tỉnh Tô, trứng bách thảo pha lê của nàng hẳn nổi tiếng đến mức tẩu tẩu ở vùng quê tỉnh lân cận cũng đến?
Khương Xuân giả vờ như đây là tay nghề của Chung Văn Cẩn, chỉ : “Ta thật nhận , cữu của một bạn già ở tỉnh Tô tặng ông một giỏ trứng bách thảo pha lê, chia cho nhà ít. Ta thì quá hứng thú, nhưng phu quân của thích món , cứ cách dăm ba ngày bắt nấu cháo trứng bách thảo cho ăn, nửa giỏ trứng bách thảo pha lê trong nhà đều gọn trong bụng . Đáng tiếc là ở huyện Hồng Diệp bán trứng bách thảo pha lê, nếu , chắc chắn mua cho hai giỏ lớn, để ăn cho .”
Chung Văn Cẩn đại ca Tống Thời An thích ăn trứng bách thảo pha lê, lập tức : “Không cần mua , trứng bách thảo pha lê thật là để thêm chi phí sinh hoạt thôi. Nếu đại ca thích ăn, sẽ nhiều hơn, gửi đến cho hai .”
Khương Xuân vẻ mặt ngạc nhiên: “A, trứng bách thảo pha lê là do ? Đệ thật khéo tay!”
Chung Văn Cẩn ngượng ngùng : “Ta chỉ chơi thôi, ngờ tình cờ thứ .”
“Chỉ chơi cũng thể tạo món độc đáo như thế, nếu nghiêm túc thứ gì đó, chẳng sẽ khiến kinh ngạc ?”
Khương Xuân trêu một câu, cũng khách sáo, : “Phu quân quả thật thích ăn món , cũng khách khí với nữa. cũng ăn của , đúng lúc mấy ngày nay định kho một ít thịt để tặng , đến lúc đó sẽ gửi cho một phần.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-the-tu-trong-tieu-thuyet/chuong-231.html.]
Nghĩ một chút, nàng hỏi: “Không thích ăn phần nào của thịt kho? Đầu heo? Chân heo? Tim heo? Gan heo? Phổi heo? Hay ruột heo?”
TBC
Mỗi Khương Xuân hỏi một món, mắt của Chung Văn Cẩn sáng rực lên một .
Đợi đến khi nàng hỏi xong, Chung Văn Cẩn mặt dày : “Ta thích ăn tất cả, thể cho mỗi loại một miếng nhỏ ?”
Khương Xuân mắng: “Cho chọn một món thôi, tất cả, thấy ai như .”
Dĩ nhiên đây là lời đùa.
Chung Văn Cẩn hì hì : “Ta chỉ khách sáo với tẩu tẩu, đổi là khác, dám như thế.”
Nghĩ đến món thịt kho, nàng nhớ một chuyện, liền dậy : “Tẩu tẩu chờ chút, để lấy cho chị một thứ ho.”
Chung Văn Cẩn ngoài một lúc, với một chiếc túi vải nhỏ tay.
Nàng kéo sợi dây buộc túi , đặt mặt Khương Xuân.
Khương Xuân cúi đầu , suýt chút nữa thốt lên một tiếng kinh ngạc.
Ớt!
Là ớt!
Là ớt thật !
Trời nàng bao lâu ăn ớt, đến mức ngay cả trong mơ cũng thèm khát những món cay.
Khi còn ở thời hiện đại, khẩu vị của nàng thật khá đa dạng, kiểu bữa nào cũng cần vị cay.
từ khi đến thời cổ đại, ăn ớt, nàng càng nhớ nhung hơn.
Nàng sớm kết với Chung Văn Cẩn, hệ thống thương mại trong tay, là lựa chọn sai. Nhìn xem, mới bao lâu , ngay cả thứ vũ khí lợi hại như ớt cũng lấy .
bên ngoài, nàng vẫn giả vờ : "Nhị , thứ đỏ au, thật vui mắt, là dùng để gì ?"
Chung Văn Cẩn giải thích: "Đây là một loại gia vị từ phiên bang, gọi là ớt, phần tương tự với thục tiêu của Đại Chu , nhưng cay hơn và thơm hơn nhiều."
(*Phiên bang: là một thuật ngữ trong lịch sử Trung Quốc, chỉ các nước nhỏ hoặc các lãnh thổ độc lập thành lập bởi các chư hầu sự thống trị của một triều đại lớn hơn.)
"Gia vị từ phiên bang?" Khương Xuân kinh ngạc tròn mắt, đó vội vàng xua tay: "Gia vị phiên bang đều đắt đỏ lắm, cần , nhị cầm đổi lấy bạc ở tiệm gia vị ."
Chung Văn Cẩn siết chặt dây buộc túi , đưa cho Quế Chi cầm, liếc Khương Xuân một cái, trêu: "Ta chẳng bán , mấy ở tiệm gia vị chẳng quý trọng, bán cũng bao nhiêu bạc, chi bằng để đại tẩu dùng ướp thịt."
Nàng bao nhiêu vật phẩm hiện đại thể đem bán, cần bận tâm đến mấy thứ như ớt, thứ mà chỉ bán trong một năm, sang năm khác cũng thể dùng hạt giống để trồng.
Tất nhiên, nàng cũng thể tỉ mỉ bóc từng hạt ớt , chỉ bán vỏ.
việc quá tốn công tốn sức, thời gian đó chẳng bằng buôn mấy món đơn giản mà dễ kiếm tiền hơn.
Như gương kính hoặc đồng hồ chẳng hạn.
Khương Xuân vẻ khó xử: "Việc lắm? Nếu nhận gia vị phiên bang của , phu quân , chắc chắn sẽ trách ."
Chung Văn Cẩn đùa: "Nếu đại ca dám trách đại tẩu, thì đại tẩu cứ cho ăn trứng bách thảo, giữ cho mà ăn, xem cuống lên !"
Khương Xuân vốn ớt, chỉ là bộ từ chối vài câu, liền theo đà : "Nhị đúng lắm!"