Trọng Sinh Thành Thê Tử Trong Tiểu Thuyết - Chương 235

Cập nhật lúc: 2025-07-16 14:09:03
Lượt xem: 128

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trưởng công chúa Tân Thành im lặng một lúc, đó khẽ khẩy: "Tấm lòng thiện lương? Ta thấy ngươi tham luyến sắc của , mê mẩn nhan sắc, nên mới chịu tốn tiền chữa bệnh cho ."

Khóe miệng Khương Xuân giật giật.

Người đang khó khăn, bóc mẽ như thế chứ?

Nói gì mà đúng quá !

Khương Xuân cũng phủ nhận, vẫn : "Ai mà lấy một phu quân đẽ như thế, cũng thể động lòng ."

Trưởng công chúa Tân Thành im lặng.

Quả thật lời sai.

Đổi là nàng, nếu một phu quân tuấn mỹ như Tống Thời An, chớ chi đến việc đem hết tiền bạc trong nhà , dù ba công việc một đêm cũng nhất định điều dưỡng cho khoẻ mạnh.

Tất nhiên, lời ý trách phò mã.

Phò mã là một nam tử dũng, khác với loại mỹ nam thư sinh như Tống Thời An.

Khương Xuân thấy trưởng công chúa Tân Thành lên tiếng, bèn tự “khoe công”:

"Điện hạ hẳn , nhà họ Khương chúng là gia đình đồ tể g.i.ế.c lợn bán thịt, sống ở thôn quê, mỗi tháng cùng lắm kiếm ba lượng bạc. Mà mỗi tháng tiền thuốc của phu quân đúng ba lượng. thể yếu đuối, ngoài việc dùng thuốc điều dưỡng, thức ăn hằng ngày cũng tinh tế, cái gì đắt thì mua cái đó, thỉnh thoảng còn thêm vài món bổ dưỡng. Để nuôi sống , ngoài việc g.i.ế.c lợn bán thịt, còn giúp thiến heo, thỉnh thoảng còn dành vài canh giờ để hầm thịt kho tăng thu nhập. Ai ngờ vận rủi, gặp đúng lúc nạn châu chấu, lương thực khan hiếm, ăn đủ no, huống chi là nuôi heo? Không thu heo, trong khi nhà cần gấp tiền, đành đến hàng gạo khuân vác, vác bao kiếm sống. Một bao lúa nặng một thạch, một vác hai bao, vai trầy da, chảy máu. Cứ thế ngày qua ngày, nắng, đen như than. nhờ thế mà mới cầm cự qua mùa đói kém, dân làng bắt đầu nuôi heo.”

Nói đến đây, nàng thở dài một :

“Haiz, ngoài ai cũng bảo , gả đích trưởng tử nhà họ Tống phu quân, còn mang từ thôn quê đến kinh thành. họ nào nỗi vất vả và khó khăn trong đó? Nói sợ mất mặt, nếu đổi khác, e rằng như . Cho nên, đương nhiên xứng đáng hưởng phúc!”

Trưởng công chúa Tân Thành xong bài diễn thuyết dài của nàng, tìm cớ :

“Ngươi thể một vác hai bao lúa, tức là một trăm năm mươi cân? Đừng c.h.é.m gió quá đáng như thế!”

Lời bằng chứng thực tế, Khương Xuân quyết định chứng minh cho trưởng công chúa xem.

Nàng đảo mắt một vòng quanh phòng, ánh mắt dừng ở một cái đỉnh đồng trong góc.

Chiếc đỉnh bằng đồng xanh cao bằng một , đỉnh rộng, lẽ là mới rèn đúc bao lâu, giống như những chiếc đỉnh đồng thường thấy , phủ đầy màu xanh đồng, ngược sáng vàng rực rỡ.

Nàng dậy bước đến, hai chân vững, hai tay đặt lên đỉnh, tiên nhấc thử một chút để cảm nhận sức nặng.

Thấy trong khả năng chịu đựng của , nàng dùng sức hai tay, mạnh mẽ nhấc bổng chiếc đỉnh đồng lên.

Trưởng công chúa Tân Thành: “???”

Cả trưởng công chúa Tân Thành ngây vì kinh ngạc.

Chiếc đỉnh đồng là phần thưởng của Hoàng ban cho nàng để trấn trạch, nặng đến năm trăm cân.

Lúc khi đưa phòng , huy động đến mười hai thị vệ, dùng sáu thanh gậy sắt mà khiêng, giống như con rùa, từng chút từng chút một di chuyển bên trong, mất hẳn hai khắc mới thành công.

Phò mã còn đùa rằng: "Chiếc đỉnh đặt ở đây , tám đời cũng đổi vị trí."

Không ngờ Khương Xuân chỉ đơn giản giơ tay, nhấc bổng chiếc đỉnh đồng lên...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-the-tu-trong-tieu-thuyet/chuong-235.html.]

Lực lượng của nàng chẳng còn mạnh hơn cả mười hai thị vệ cộng ?

TBC

Đây còn là nữa ư?

Hiển nhiên, chuyện nàng từng rằng thể vác một hai bao tải gai dầu chẳng là lời khoe khoang vô căn cứ.

Khương Xuân đặt chiếc đỉnh đồng xuống, vỗ vỗ tay như thể đang phủi lớp bụi vô hình đó, sang Trưởng công chúa Tân Thành, : "Điện hạ, giờ tin lời là bịa đặt chứ?"

Trưởng công chúa Tân Thành: "..."

Tin đến thể nào tin hơn.

nàng cứng miệng, chẳng thừa nhận mà cũng phủ nhận, chỉ hừ lạnh một tiếng: "Lực lớn như , khi nên phu khuân vác, một kiếm tiền bằng mười hai ."

Khương Xuân chẳng hiểu cái kết luận "một kiếm mười hai " từ , nhưng điều đó quan trọng.

Nàng tươi rói: " đấy, nếu nhờ khỏe, cũng chẳng thể dựa việc khuân vác mà kiếm tiền nuôi phu quân khi thời kỳ đói kém, lợn để giết."

Nghe đến đây, biểu cảm của Trưởng công chúa Tân Thành cũng dịu phần nào.

, Khương Xuân tuy xuất thấp kém, chỉ là một cô gái thôn quê chuyên g.i.ế.c lợn, là một kẻ mù chữ, nhưng nàng sẵn lòng bỏ tiền bỏ sức cho Tống Thời An, thật tâm mà đối đãi.

Nếu là nàng , mà là một cô gái thôn quê khác, đừng đến chuyện điều dưỡng cho Tống Thời An, chỉ sợ ngay cả việc nuôi sống cũng nổi.

Trưởng công chúa Tân Thành, như một con nhím đầy gai, cuối cùng cũng kiềm chế mà khen ngợi một câu: "Ngươi thật ."

Khương Xuân vốn chẳng khiêm tốn là gì, thấy thế liền lập tức trèo lên theo lời khen: "Điện hạ thật tinh tường, một cái ngay . Ôi, chẳng ưu điểm gì khác, chỉ tấm lòng lương thiện, ý với ai, đối với ai cũng , đối với ai cũng kiên nhẫn. Cha thường bảo như thì , nếu gặp kẻ chắc chắn sẽ lợi dụng, nhưng chẳng thể nào đổi tính nết . Haiz, thật là còn cách nào với bản ."

Trưởng công chúa Tân Thành: "..."

Nàng là một Trưởng công chúa chính thống của hoàng thất, trưởng là đương kim hoàng đế, thường ngày dù là tông các mệnh phụ, ai gặp nàng cũng kính cẩn lễ độ, dám đùa nửa lời.

Nàng bao giờ thấy nào mặt dày tự khen như Khương Xuân thế ?

Nếu nàng tu dưỡng lâu năm, thì ngay lúc kinh ngạc đến rơi mắt, thể giữ nổi vẻ uy nghi của một Trưởng công chúa.

Sau một lúc trấn tĩnh, nàng mới hừ lạnh một tiếng: "Đối với ai cũng ? Đối với ai cũng kiên nhẫn? Ta e rằng Trương nương tử, ngươi đ.ấ.m đá một trận, nghĩ ."

Lời dứt, Khương Xuân lập tức kêu lên: "Nếu nàng chỉ mắng , sẽ nhịn, dù cũng chẳng lòng tự tôn mạnh mẽ, mặt dày vô cùng. nàng ngàn nên, vạn nên, mắng phu quân của , bảo rằng ruồng bỏ Trình cô nương. Nếu dạy cho nàng một bài học, thì chẳng xứng với sự lành mà phu quân dành cho , đêm đến cũng dám ôm mà ngủ. Trên yến thưởng cúc hôm bao nhiêu mệnh phụ phu nhân ở đó, đánh khác mà chỉ đánh mỗi Trương thị? Cái miệng độc ác thì trả giá, của nàng , chiều chuộng?"

Trưởng công chúa Tân Thành kiên nhẫn hết mấy lời lải nhải của nàng , nhưng trọng tâm chú ý chẳng là chuyện của Trương thị, mà là hỏi một câu hợp với phận Trưởng công chúa.

"Ngươi và phu quân ôm ngủ?"

Khương Xuân thản nhiên đáp: "Đương nhiên , phu quân của ôm thì ngủ , dù giận dỗi cãi , cũng mặt dày lết đến đòi ôm ngủ bằng . Haiz, thật chẳng với ."

Trưởng công chúa Tân Thành bỗng thấy chua xót trong lòng.

Tống Thời An, một cao ngạo lạnh lùng như thế, nàng còn tưởng rằng dù ngày cưới thê tử, cũng sẽ chỉ đối xử với thê tử như khách.

Ai ngờ khi cưới thê tử, quấn quýt đến mức , còn hơn cả những tên công tử nhà giàu ham hoa hái cỏ.

Không lạ gì khi Khương Xuân lúc nào cũng tranh thủ khoe ân ái ngoài đời, nếu là nàng, cưới một trượng phu tuyệt vời thế, ngày nào nàng cũng khoe đến ba !

Loading...