Trọng Sinh Thành Thê Tử Trong Tiểu Thuyết - Chương 237
Cập nhật lúc: 2025-07-16 14:09:08
Lượt xem: 131
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tuy , bên ngoài nàng quyết thể tỏ yếu thế, thể để trưởng công chúa Tân Thành phát hiện điểm yếu của .
Nàng tươi đáp: "Không , phu quân chẳng lẽ hiểu ? Dù nhờ sư nuôi, cũng sẽ dẫn theo cùng hưởng phúc, quyết bỏ rơi ."
Câu quá nhiều điểm để chỉ trích, trưởng công chúa Tân Thành thực sự gì.
Tuy nhiên, nàng thuận theo lời của Khương Xuân mà tưởng tượng thử, nếu Khương Xuân dắt Tống Thời An đến ở trong phủ trưởng công chúa của , chẳng ngày nào nàng cũng thể gặp Tống Thời An ?
Đến lúc đó, nàng sẽ bắt mỗi ba ngày vẽ cho nàng một bức tranh, mỗi năm ngày cho nàng một bức thư pháp.
Chờ đến khi tích lũy đủ các tác phẩm, nàng sẽ mở một triển lãm thư họa của Tống Thời An Tống Khanh Tri ngay trong phủ trưởng công chúa của , phát thiệp mời rộng rãi, mời hết thảy các quan quý tộc trong kinh thành đến thưởng lãm.
Nghe ca ngợi thần tượng của , thêm việc ghen tị với bản vì sở hữu nhiều tác phẩm như thế...
Thật sự mà , cứ như đang trong mộng!
nhanh nàng tự trấn tĩnh .
Vẫn là đừng mơ mộng viển vông nữa.
Với tính khí của Tống Thời An, thể chấp nhận việc khác nuôi dưỡng thê tử của ? Thậm chí còn nuôi cả nữa ư?
Đừng là như , chỉ cần thốt lời thôi cũng đủ để chọc tổ ong vò vẽ, chích đến sưng cả đầu.
Trưởng công chúa Tân Thành trừng mắt Khương Xuân một cái, giọng mấy hài lòng: "Ngươi bớt bậy ."
Khương Xuân lập tức ngậm miệng, dám thêm lời nào.
Không nuôi thì thôi, dù cũng chỉ là lời đùa, mục đích chính vẫn là để kết với sư Lư Tân Vũ.
Hiện tại nàng là một tiểu phú bà, nuôi bản và cả nhà đẻ cũng đủ, cần ai nuôi nấng.
Tất nhiên, Tống Thời An là ngoại lệ.
Hai là phu thê một thể, tiền của nàng là của nàng, tiền của cũng là của nàng. Nói nuôi nàng nàng nuôi cũng đều cả.
Chỉ là thích cách nào mà thôi.
*
Nói chuyện với trưởng công chúa Tân Thành đầu đuôi chừng nửa canh giờ, thì đến giờ ăn trưa.
Khương Xuân cảm thấy khá tự đắc.
Sáng sớm khi ăn sáng xong, Trang thị giục nàng mau chóng xuất môn, thể để trưởng công chúa Tân Thành đợi, nên đến sớm.
Khương Xuân dứt khoát từ chối.
Nếu đến sớm, lỡ như hai hợp cãi vã, cãi đến hai canh giờ mới đến giờ ăn trưa, chẳng mệt lắm ?
Dù cãi , nếu câu chuyện hợp ý, đó chuyện vô vị trong hai canh giờ cũng thật khó chịu.
Vì , nàng cứ kéo dài đến giờ Tỵ ba khắc (9:45) mới khỏi cửa.
Trên đường tốn hai khắc.
Như , nàng chỉ cần trò chuyện với trưởng công chúa nửa canh giờ là đủ.
Quả thật thể thông minh hơn!
Không trưởng công chúa Tân Thành khó gần, thực cũng , tính tình của nàng cũng khá giống với Trang thị, chút lạnh lùng bên ngoài nhưng ấm áp bên trong.
Cả Tống Thời An cũng tính cách tương tự.
Khương Xuân tự thấy bản giỏi giao tiếp với kiểu .
Chẳng gì cả, chỉ cần mặt dày là .
Ngồi chuyện thôi thì thật sự quá nhàm chán.
Nhị của nàng quá nhát gan, cái dám đưa , cái cũng dám, chỉ sợ khác phát hiện điều gì bất thường, đưa lên lửa mà thiêu sống.
Nếu sớm lấy mạt chược chơi thì quá, giờ nàng thể cùng trưởng công chúa Tân Thành đánh vài ván .
Mạt chược, quả là công cụ giải khuây tuyệt vời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-the-tu-trong-tieu-thuyet/chuong-237.html.]
Trưởng công chúa Tân Thành cảm thấy nhàm chán, ngược còn thấy Khương Xuân chuyện thú vị, độc đáo, khác hẳn với các phu nhân quý tộc và tiểu thư khác.
Điều quan trọng nhất là, nàng thể từ miệng Khương Xuân ít chuyện về Tống Thời An.
Trưởng công chúa Tân Thành quyết định khi rảnh sẽ gọi nàng đến để cùng trò chuyện.
Nghe nàng khẩu vị lớn, món thịt thì vui, cùng lắm thì sai chuẩn thêm vài món ngon cho nàng, đó thưởng thêm vài thứ, dẫu cũng để nàng đến đây mà về tay .
Khương Xuân ngờ rằng chỉ hưởng một bữa đại tiệc ngon lành, lúc về trưởng công chúa Tân Thành còn sai Hà ma ma mang đến một cái hộp gấm, bên trong là một đôi vòng tay bằng tử ngọc.
Nghe tử ngọc là loại ngọc ấm, những thể hàn nếu đeo tử ngọc lâu dài sẽ dần cải thiện thể chất.
Khương Xuân thể hàn, thậm chí nhiệt nàng còn cao hơn bình thường, nhưng cưỡng nổi vẻ của cặp vòng tay tử ngọc .
Dạo gần đây nàng bày sạp bán hàng mỗi ngày, làn da dần khôi phục màu sắc vốn .
Cổ tay trắng ngần đeo thêm cặp vòng tay màu tím nhạt, càng tôn lên nước da trắng mịn của nàng.
Khương Xuân thích đến nỡ rời mắt, vội vàng cúi cảm tạ: “Tạ ơn điện hạ ban thưởng, chiếc vòng thật sự là tuyệt phối với cổ tay của thần phụ, cứ như đó khắc sẵn tên của thần phụ , quả là sinh để dành cho thần phụ.”
Trưởng công chúa Tân Thành ban đầu chỉ khẽ nhếch khóe miệng, đó môi nàng cong lên, để lộ một nụ khó mà nhận .
Nghe nàng chuyện, thật sự là thú vị vô cùng.
Khương Xuân đang định cáo từ, bỗng một nha bước bẩm báo: “Điện hạ, Tống đại nhân đến, là đến đón Khương nương tử.”
Khương Xuân ngạc nhiên nhướn mày, hôm nay ngày nghỉ, giữa buổi chiều thế , Tống Thời An lẽ đang việc ở Hàn Lâm Viện, chạy đến đây đón nàng?
Chẳng lẽ trốn việc?
Trưởng công chúa Tân Thành khẽ nhạt: “Xin nghỉ để đến đón , bổn cung là hổ dữ , thể ăn thịt thê tử của ?”
TBC
Nói xong, nàng phất tay, kiêu ngạo : “Ngươi , mau chóng rời khỏi đây, chậm chút nữa khi ai đó sẽ xông nội viện đoạt .”
Ai đó, cần cũng rõ.
Khương Xuân tươi : “Thần phụ xin cáo lui.”
Rồi nàng tự tay ôm lấy chiếc hộp gấm đựng vòng tay tử ngọc, tươi rạng rỡ bước khỏi cửa.
*
Tống Thời An hề trốn việc, cũng xin nghỉ, mà là cùng với thái tử xử lý công vụ, thái tử sớm báo với viện trưởng Hàn Lâm Viện.
Vì khi trở về kinh, cần nha môn việc, tiện thể đến đón Khương Xuân.
Tống Thời An thấy nàng tươi rạng rỡ, vẻ mặt lãnh đạm bỗng trở nên dịu dàng, khóe môi nở nụ nhẹ: “Chuyện gì khiến nàng vui ?”
Khương Xuân : “Thấy phu quân là vui , phu quân là niềm vui của , là mặt trời nhỏ của .”
Hà ma ma tiễn suýt chút nữa chọc đến ê răng.
Tưởng rằng Khương nương tử là cố ý diễn trò điên khùng mặt trưởng công chúa để giảm bớt sự đề phòng của nàng, ai ngờ ngay cả mặt phu quân , nàng cũng thế.
Thì nàng giả điên, mà là điên thật!
Tống Thời An mà lòng ấm áp, đưa tay nắm lấy tay nàng, dịu dàng : “Ta thấy nàng cũng vui. Đi thôi, chúng về nhà.”
Nói , nhẹ nhàng đỡ Khương Xuân lên xe ngựa, cứ như nàng là món đồ sứ mong manh dễ vỡ.
Hà ma ma khóe miệng giật giật.
Nếu như bà thấy nàng sức lực dẻo dai mạnh mẽ, bà còn thể tin điều đó.
Tống Thời An giao ngựa của cho gia đinh, chen lên xe ngựa của Khương Xuân, cùng nàng về nhà.
Trên đường, Khương Xuân lo lắng hỏi một câu: “Phu quân trốn việc đến đón ? Sẽ ghi bảng đánh giá chứ?”
Đừng vì mà ảnh hưởng đến thành tích của , chậm quá trình thăng chức của .
"Tuyệt đối ." Tống Thời An lắc đầu, giải thích rõ ràng tình hình cho nàng.
Nghe xong, Khương Xuân khẽ thở phào nhẹ nhõm: "Thì là , thì yên tâm ."
Sau khi tảng đá trong lòng dỡ xuống, nàng đưa chiếc hộp gấm trong tay cho Tống Thời An, vui vẻ : "Trưởng công chúa Tân Thành thật là rộng rãi, lễ gặp mặt là một đôi vòng ngọc tím."