Trọng Sinh Thành Thê Tử Trong Tiểu Thuyết - Chương 239
Cập nhật lúc: 2025-07-16 14:09:13
Lượt xem: 129
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khương Xuân khẩy, giọng điệu châm biếm: "Vậy học cho kỹ để tin tưởng , đừng thấy nhắc đến nam nhân khác là nổi khùng lên. Chàng hiểu rằng, chỉ đơn thuần nhắc đến họ, chứ hề ý gì khác."
Tống Thời An cũng châm chọc đáp : "Thật ? Vậy còn chuyện nàng đón một tiểu tế hơn, dáng hơn, trẻ hơn, khéo dỗ hơn , cũng chỉ là vô tình nhắc tới thôi, chẳng ý gì khác?"
Khương Xuân lập luận mạnh mẽ: "Chàng đừng bỏ qua tiền đề mà . Chuyện đón tiểu tế đó chỉ xảy khi— chuyện với ."
Tống Thời An siết chặt vòng tay đang ôm eo nàng, nhướng mày hỏi: "Ta ?"
Khương Xuân cũng nhướng mày đáp : "Thiếp đón tiểu tế ?"
Cả hai liền đồng thời rơi im lặng.
Cuộc cãi vã …
Khương Xuân: Cãi vã trả góp ?
Tống Thời An: Vay nặng lãi để cãi vã ?
Tống Thời An thả tay khỏi cằm nàng, cũng buông lỏng vòng tay đang ôm lấy eo nàng.
Bầu khí trong xe ngựa trở nên ngượng ngùng.
Khương Xuân yên lặng một lúc, đó đột ngột nhào lòng , vòng tay ôm lấy cổ , hôn lên môi một cái. Nàng tươi : "Được , , chúng hòa."
Tống Thời An lúc mới dịu mặt, vòng tay ôm eo nàng, hừ nhẹ một tiếng: "Hòa gì mà hòa, với nàng vốn cãi vã."
Khương Xuân giật nhẹ khóe môi.
Nàng chỉ bỏ qua chuyện , ai ngờ giở trò "mất trí nhớ."
Nàng nhẫn nại : "Được , phu quân cãi thì là cãi."
Tống Thời An sắc mặt nàng, thấy lời nàng vẻ gì là châm chọc, lúc mới hài lòng mỉm .
Sau đó cúi đầu, ngậm lấy đôi môi đỏ mọng của nàng, mút mát, cắn nhẹ, khiến nàng khỏi say mê.
Khương Xuân bỗng chốc phản khách thành chủ, khéo léo mở cửa miệng , lướt trong, đùa giỡn khắp nơi với .
Nàng còn ngậm lấy, dùng đôi môi di chuyển lên xuống.
Chẳng bao lâu, khiến Tống Thời An động lòng.
Sau đó, nàng lập tức từ trong vòng tay vùng , chỉ một chỗ , nhạo: “Phu quân, giữa ban ngày ban mặt, ý nghĩ xa như ? Chàng hổ ?”
Tống Thời An tức giận đến nghiến răng: “Nàng châm lửa bỏ chạy, còn trách củi dễ cháy, đời còn ai tệ hơn nàng nữa ?”
Khương Xuân tức giận hừ một tiếng: “Có, chính là , còn nắm cằm , đỏ lên . Nếu đỏ, sẽ báo với mẫu , bạo hành , nắm cổ , siết c.h.ế.t .”
Tống Thời An: “……”
Hắn mắng: “Nàng đừng vu khống , cho dù tức giận nắm cằm nàng, cũng chẳng dùng nhiều sức, tuyệt đối thể tổn thương nàng chút nào.”
Nếu mà tổn thương nàng, với sức lực của nàng, thì từ lâu hất khỏi xe ngựa , còn để nắm chặt như ?
Khương Xuân cứng đầu chịu lý: “Không quản, dù cũng đau, là , nắm là chứ .”
Tống Thời An liền kéo nàng lên đùi , đưa tay nhẹ nhàng nâng cằm nàng.
TBC
Miệng thì dịu dàng dỗ dành: “Được , nương tử là , đều do phu quân quá thô lỗ, đau nương tử .”
Khương Xuân: “……”
Lời kỳ kỳ?
Hơn nữa…
Nàng khó chịu nghiêng một cái, vui : “Ôm lên đây gì, thấy khó chịu quá.”
Cử động khiến Tống Thời An “xùy” một tiếng, hít một lạnh.
Hắn vội vàng nắm lấy eo nàng, thấp giọng cảnh cáo: “Đừng động đậy.”
Nếu cứ như mà chà đạp, sẽ nhịn mà chiếm đoạt nàng ngay tại chỗ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-the-tu-trong-tieu-thuyet/chuong-239.html.]
Khương Xuân vô tội chớp chớp đôi mắt to tròn của .
Đáng tiếc, xe ngựa cổ đại chỉ rèm, cửa, nếu như xe hiện đại cửa và còn dùng kính chống trộm thì…
Thì cái xe đó chao đảo một cái cũng .
Tống Thời An tựa đầu vai nàng, điều chỉnh thể hừ : “Lại đến đây quyến rũ , nhớ đến việc tìm một tiểu trượng phu hơn, hình hơn, trẻ hơn và dỗ nàng hơn ?”
Khương Xuân khẽ vỗ lưng , mắng: “Chàng đang ở đây mà sách ? Biết nhớ dai, nhưng cần lặp cho ?”
Khương Xuân khẽ vỗ lưng , mắng: “Chàng đang ở đây mà sách ? Biết nhớ dai, nhưng cần lặp cho ? Phải chăng quỷ nhập ?”
Tống Thời An ủy khuất : “Ta thương tâm khó chịu, nàng còn nghĩ đến nam nhân bên ngoài, lòng lạnh như băng.”
Khương Xuân: “…”
Không thể thành máy phát , đổi sang diễn trò thương tâm ? Thế mà nàng thấy thích thú với trò .
Nàng nhịn , đưa tay nhẹ nhàng xoa xoa gáy , miệng : “Thôi nào, chỉ thuận miệng , đừng thật sự để trong lòng nhé? Chàng cứ yên tâm, chỉ cần phản bội , nhất định sẽ phản bội .”
Trong lòng nàng âm thầm chửi mắng bản , lúc ở phủ Trường công chúa, nàng quyết tâm sửa cái thói quen năng lung tung, để chọc cho , cái kẻ ghen tuông như quỷ, phát điên.
Kết quả quên mất, chạm điểm nhạy cảm của .
Dù chút châm chọc, nhưng thể khống chế lực tay tổn thương bản , còn lời nàng như d.a.o đ.â.m lòng .
Tính tính , cuối cùng nàng vẫn là sai nhiều hơn.
Người xong chuyện chính, lập tức chạy đến đón nàng, kết quả những nhận lời khen, mà còn đ.â.m lòng, chẳng là thiệt thòi lớn ?
Với tâm trạng ăn năn, nàng vội vàng : “Cũng do năng suy nghĩ, nhất định, , sẽ cố gắng mà sửa đổi.”
Vẫn là nên khẳng định, ai mà khi nào nàng lung tung nữa.
Tống Thời An thấy nàng tự kiểm điểm, cũng vội vàng tự vấn: “Là gây phiền phức, nếu nàng cũng sẽ những lời đó.”
Hai .
Khương Xuân “phì” một tiếng thành tiếng.
Tống Thời An cũng nhịn mà mỉm .
Một trận “khói lửa mù mịt” của chiến tranh như tan biến, hai hòa thuận trở .
Gọi là Khương Xuân, cả hai quả thực là một cặp trời sinh.
Đến cả việc cãi , thường thường cũng như , cãi qua cãi hòa hợp một cách vô lý, hòa hợp xong còn tranh tự kiểm điểm.
Rất khó để đến mức mặt mũi trở nên tồi tệ.
Tống Thời An bỗng bên ngoài tiếng ồn ào, đoán rằng đến khu Đông Thị, liền hỏi Khương Xuân: “Đến Đông Thị , nàng xuống dạo ?”
Khương Xuân lắc đầu, ân cần : “Chàng và Thái Tử ngoài việc mệt mỏi, hãy về nhà nghỉ ngơi, đợi đến ngày nghỉ thì cùng dạo chơi cũng muộn.”
Dù Tống Thời An mệt, nhưng nàng như quan tâm đến , tất nhiên cảm kích: “Tốt, chúng về nhà, đợi đến ngày nghỉ cùng nàng đến dạo chơi.”
Hai như , ấm áp ôm một đường.
Khi xe ngựa dừng nhị môn Tống gia, khi Tống Thời An bước xuống xe, áo quan của Khương Xuân đè nén thành nhăn nheo.
Thật khéo, ba Trang thị và ba tỷ Tống Thời Sơ đang ở nhị môn, chờ tiếp đón Trang đại thái thái, Trang nhị thái thái và mỗi con gái của họ là Trang nhị cô nương và Trang tam cô nương đến Tống gia khách.
Khi Tống Thời An và Khương Xuân xuất hiện, lập tức trở thành tâm điểm của .
Âm thanh của Tống Thời Âm cất lên như thể giữ mồm giữ miệng: “Đại ca, áo quan của đại ca nhăn nhúm như ?”
“Khụ khụ khụ.” Ly thị ho ba tiếng, liếc mắt tức giận Tống Thời Âm.
Ly thị thật sự thế nào với đứa con gái .
Bởi vì nàng, mà giờ đây trong nhà , dám năng thẳng thắn, sợ rằng nếu cãi với hai vị tỷ tỷ , họ sẽ lôi chuyện của Âm tỷ .
Dù , đại tẩu và tam đều con gái, mà Âm tỷ từng bán thanh lâu, nếu thật sự tính toán, sẽ liên lụy đến các tỷ khác.
Đáng tiếc Âm tỷ cúi đầu , còn thích tụ tập với nàng dâu của An ca, cả ngày thích xem náo nhiệt màng chuyện lớn.