Trọng Sinh Thành Thê Tử Trong Tiểu Thuyết - Chương 245

Cập nhật lúc: 2025-07-16 14:09:28
Lượt xem: 132

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tống Thời Âm tươi: “Vậy đại tẩu hãy ‘vô tình’ tiết lộ những lời cho nhị tẩu, như thì nhị tẩu sẽ vui vẻ, chúng ở chỗ nàng cũng là tiểu điều, chẳng hai bên cùng lợi ?”

Nàng mắng: “Muội đúng là tính toán giỏi, sai khiến thật trơn tru nha.”

Tống Thời Âm đưa tay ôm lấy cánh tay Khương Xuân lắc lắc: “Đại tẩu quá, giúp giúp chúng , dù cũng chỉ là chuyện nhỏ, tốn sức.”

Khương Xuân kiêu ngạo : “Hứ, tùy tâm tình của .”

Tống Thời Âm lập tức thừa cơ: “Cảm tạ đại tẩu, đại tẩu đúng là .”

Khương Xuân nhận thẻ mà cảm thấy buồn dở dở .

*

Ba Tống Thời Âm chơi đùa ở Đan Quế Viện hơn nửa canh giờ, cuối cùng cũng đợi món thịt kho lò.

Khương Xuân một chuyến đến bếp nhỏ, mỗi món cắt một chút, gom thành một cái đĩa lớn, bảo Quế Chi mang đến chính phòng.

Sau đó nàng dặn : “Không cần vớt , cứ để trong nồi như , ngâm thêm vài canh giờ sẽ càng thấm vị.”

Người vội vàng đáp ứng.

Khi Khương Xuân trở chính phòng, nàng thấy Tống Thời Âm đang màng hình tượng, dài đĩa thịt kho, lấy tay quạt gió ngửi hương, vẻ mặt say mê.

Rõ ràng là đang đợi Khương Xuân.

TBC

Khương Xuân : “Các ăn? Mau mau nếm thử xem ngon nào.”

Nói xong, nàng tự cầm đũa, gắp một miếng lòng heo bỏ miệng.

Tống Thời Âm thấy đại tẩu động đũa, liền vội vàng cầm đũa lên.

Tống Thời Âm cũng giống như Khương Xuân, đũa trực tiếp nhắm đến lòng heo.

Tống Thời Sơ gắp một miếng tim heo.

Tống Thời Nguyệt do dự một lúc, cuối cùng gắp một miếng đầu heo chủ yếu là thịt nạc bỏ miệng.

“Ôi, lòng heo thật ngon…” Tống Thời Âm phát những lời khen rõ ràng.

Khương Xuân cũng cảm thấy tệ, trong lòng còn khá đắc ý.

Trước đó nàng kho nhiều món thịt, giờ đây nắm rõ kỹ thuật kho, tùy tiện kho một chút thì lửa , mặn ngọt đều vặn.

Nàng quyết định bữa tối , dùng lòng heo cùng với ớt khô mà Chung Văn Cẩn đưa cho, tự xuống bếp xào một đĩa lòng heo xào cay để thêm món cho .

Tất nhiên, nàng cũng cắt một chút thịt đầu heo và lòng gan, thành một đĩa thịt kho đa dạng.

Khương Xuân là thực tế, nghĩ đến là sẽ ngay.

Cho nên khi bữa tối đến, khi trong Tống gia xuống, thì thấy bàn thêm hai món ăn quá bình thường.

Một món là một đĩa thịt kho hề trang trí, chỉ đơn giản là một đống thịt vụn chất chồng lên .

Một món khác là lòng heo lớn xào với gia vị đỏ tươi, lòng heo cắt thành từng miếng, màu nâu…

Điều khiến Ly thị lập tức liên tưởng .

Bà vội vàng mở miệng: “Thôi , mau mau dọn đĩa lòng heo xuống!”

Người khác còn lên tiếng, Tống Thời Âm nhanh chóng nhảy ngăn : “Đừng mà, dọn xuống? Đây là lòng heo xào, còn là lòng heo xào với gia vị phiên bang mà nhị tẩu cho—ớt, một đĩa trị giá mấy lượng, thậm chí mười mấy lượng bạc đó!”

Ly thị trừng mắt đứa con gái ăn ở hai nơi , vui : “Ta đưa mười lượng bạc, thể dọn đĩa lòng heo ?”

Khương Xuân thấy liền dậy, bưng đĩa lòng heo xào lên.

Tống Thời Âm kêu lên: “Đừng mà đại tẩu, đừng dọn ! Lòng heo xào của !”

Khương Xuân dọn đĩa lòng heo xào , mà là đầu tiên gắp một đũa lớn bát .

Sau đó nàng một vòng quanh cái bàn tròn lớn, như chớp, gắp từng đũa lớn lòng heo xào bát của Trang thị, Chung Văn Cẩn, Tống Thời Duệ, Tống Thời Sơ, Tống Thời Âm và Tống Thời Nguyệt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-the-tu-trong-tieu-thuyet/chuong-245.html.]

Chỉ trong chớp mắt, đĩa lòng heo xào trống rỗng, chỉ còn một ít dầu mỡ đó.

Khương Xuân cầm đĩa trống đến mặt Ly thị, giơ tay , tươi: “Nhị thẩm, như lời mong, lòng heo xào dọn xuống, mười lượng bạc xin hãy đưa đây.”

Ly thị nhất thời tỉnh táo .

Đây gọi là dọn ? Rõ ràng là chia món ăn cho !

cũng thể dọn, vì bàn còn đĩa lòng heo xào, thậm chí cả đĩa trống cũng còn bàn.

Quả thật là—giống như dọn .

Khi Ly thị hồn , sắc mặt tái mét, trong lòng nổi giận, sợ Trang thị chế giễu giữ lời, cũng nỡ bỏ mười lượng bạc nhỏ đó.

Không ngờ Tống Thời Âm còn nhảy đổ thêm dầu lửa, nhanh chóng gắp một miếng lòng heo xào bỏ miệng, hít hít khen: “Ôi ôi ôi, lòng heo xào thật là ngon, là thiên hạ nhất mỹ vị, ai hiểu thì xui quá trời quá đất.”

Câu cuối cùng hiện đại, rõ ràng là Khương Xuân từng qua, nàng trực tiếp lấy dùng.

Chung Văn Cẩn thấy câu quen thuộc, cả liền sững sờ.

Vừa lúc Tống Thời Âm bên trái nàng, nàng liền dựa sang bên trái, nhỏ giọng : “Thiên vương cái địa hổ?”

(Thiên vương cái địa hổ – Bảo tháp trấn hà yêu: Là ám hiệu giữa hai đầu lĩnh thổ phỉ trong phim Lâm Hải Tuyết Nguyên, khi Tọa Sôn Điêu “thiên vương cái địa hổ”, Dương Tữ Vinh sẽ đáp “bảo tháp trấn hà yêu”.)

Tống Thời Âm đang tính toán xem lòng heo xào ngon như , nếu đại tẩu đem bán, thì một đĩa nên bán bao nhiêu văn tiền cho hợp lý.

Nghe thấy nhị tẩu , nàng theo phản xạ đáp : “Một đĩa ba trăm năm.”

Chung Văn Cẩn: “???”

Mình đối đáp với “Thiên vương cái địa hổ,” chứ là “Cung đình ngọc dịch tửu” mà.

Hơn nữa, “Cung đình ngọc dịch tửu” còn đối tiếp “Một trăm tám một ly.”

(Rượu cung đình ngọc dịch là tên loại rượu nổi tiếng trong tiểu phẩm "Đại Tửu Lâu của Thái Hậu" bên Trung. Cụm từ "cung đình ngọc dịch tửu, một trăm tám một ly" trở thành câu kinh điển mà hầu như ai cũng bên Trung.)

Một đĩa ba trăm năm là cái quái gì?

Không lẽ Tam chỉ thuận miệng , tình cờ va trúng câu hiện đại mà , thực chất là xuyên từ cùng một nơi?

Điều khiến Chung Văn Cẩn chút thất vọng.

Nàng cảm thấy Tống gia tạm thời , nhưng vài trẻ tuổi đều phẩm hạnh khá , đối với nhị tẩu xuất thấp kém của cũng tôn trọng.

Cho nên nàng mới chút do dự chọn nhận .

Ai ngờ là một niềm vui hão.

Một trong thời đại xa lạ thật quá cô đơn, mặc dù nàng và Tống Thời Duệ thật lòng yêu , nhưng Tống Thời Duệ là bản địa, dù lời thế nào, cũng khó mà lấp đầy cách giữa và thời đại .

Còn những đồng hương đến từ cùng một nơi thì khác, đồng cảnh ngộ, thể tụ tập với để tìm ấm.

Tất nhiên, tiền đề là đồng hương đó phẩm hạnh , cũng tham vọng vua bá.

Nếu , nàng thà mang theo thiếu sót mà sống suốt đời, cũng nhận với kẻ đó, tránh khỏi việc liên lụy, mất cái đầu.

Ly thị thấy lời con gái, sắc mặt giữ , lập tức “bịch” một tiếng dậy, lớn tiếng : “Âm , con xui ? Con dám nguyền rủa mẫu xui, đúng là điên !”

Nói xong, bà nhanh chóng đến bên cạnh Tống Thời Âm, nâng tay lên, nhằm bên mặt đang chú tâm thưởng thức lòng heo xào của Tống Thời Âm mà đánh tới.

Chung Văn Cẩn bên cạnh hoảng hốt, lập tức lên tiếng khuyên ngăn: “Tam thẩm, lời thì…”

Câu còn hết, bên , Khương Xuân mạnh tay đá ghế lùi , bật dậy, giơ tay nắm lấy cánh tay của Ly thị.

“Từ từ .” Câu đó của Chung Văn Cẩn mới muộn màng thoát .

Khương Xuân gật đầu tán thành: “Nhị đúng, nhị thẩm lời thì hãy cho , thể động tay với tam một tiểu nương như chứ?”

Tống Thời Âm mới lúc nhận sự việc, buông đũa xuống, ngơ ngác hỏi: “Sao ? Con ? Sao mẫu đánh con?”

Ly thị giằng co tay , lạnh lùng với Khương Xuân: “An ca thê tử, ngươi buông tay !”

Rồi đầu quở trách Tống Thời Âm: “Ngươi còn mặt mũi hỏi ? Ngươi nguyền rủa mẫu ngươi xui còn dám hỏi ?”

Loading...