Trọng Sinh Thành Thê Tử Trong Tiểu Thuyết - Chương 246
Cập nhật lúc: 2025-07-16 22:57:07
Lượt xem: 133
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tống Thời Âm càng ngơ ngác hơn: “Đó chỉ là một câu đùa mà thôi, hơn nữa con cũng chỉ rõ tên, trở thành nguyền rủa mẫu ? Con thật là oan uổng!”
Quả thật nàng chỉ rõ tên, nhưng Ly thị ghét lòng heo xào, cho nên câu đó thốt , Ly thị ngay lập tức chạm nỗi lòng.
Ly thị lạnh lùng : “Ngươi mười lăm tuổi , nếu trong nhà chuyện gì xảy , bây giờ khi gả cho khác , mà vẫn phân biệt, suốt ngày linh tinh, ai mà giống như ngươi? Ngươi với bộ dạng gì như , thể mặt dày với nhị thẩm về hôn sự của ngươi với tam biểu ca?”
Mặc dù Tống Thời Âm mẫu giáo huấn, nhưng nàng cũng để tâm lắm, nên cảm thấy quá buồn tức giận.
khi mẫu gả nàng cho tam biểu ca nhà cữu, nàng lập tức nổi giận, lớn tiếng : “Ta tuyệt đối gả cho tên c.h.ế.t tiệt Ly Kỳ Lâm đó! Kẻ đó từ mười bốn tuổi liên tiếp thu nhận thê , giờ trong phòng tới sáu bảy , một nam nhân dơ bẩn như , thà c.h.ế.t cũng gả!”
Ly thị thấy Khương Xuân buông tay, bèn nâng tay còn lên định đánh Tống Thời Âm, miệng : “Ngươi là một tiểu nương, bậy bạ gì thế? Tam biểu ca của ngươi là nam nhân, thu nhận vài thê ? Nam nhân ba vợ bốn vốn dĩ là chuyện bình thường, ngươi ghen tuông như , danh tiếng , nghĩ xem nhà nào môn đăng hộ đối mà dám cưới ngươi? Nếu gả về nhà cữu, chẳng lẽ ngươi ở bà cô già ?”
Tống Thời Âm cứng cổ, lớn tiếng quát: “Thà bà cô già cũng , ở nhà bà cô già cũng gả cho Ly Kỳ Lâm loại nam nhân dơ bẩn đó! Hừ, mà thật, bà cô già gì , dù đại tẩu và nhị tẩu cũng sẽ nuôi .”
Nói xong câu , Ly thị lập tức b.ắ.n ánh mắt độc ác về phía Khương Xuân và Chung Văn Cẩn, tức giận : “Hai các ngươi ngày ngày dạy bảo âm những điều gì lăng nhăng ? Ta thấy nàng vì trở thành bộ dạng gì như , đều là do hai các ngươi dạy hư!”
Ngồi xem kịch bên cạnh, Thu thị thầm thán phục, nhị tẩu thật là can đảm, dám giáo huấn cả Khương Xuân, thật trời cao đất dày là gì.
Nhị tẩu về muộn, chắc hẳn hiểu rõ tài năng của Khương Xuân, chẳng thấy đại tẩu, chồng, cũng dám nặng với nàng ? Còn chịu nghĩ đến nguyên nhân.
Bà đấu với đại tẩu bao nhiêu năm, đại tẩu là thời thế, bao giờ chuyện ngu ngốc như trứng đập đá?
Khương Xuân khẽ nhếch môi, chẳng lẽ trút giận?
Dù Ly thị mắng đúng, Tống Thời Âm trở thành bộ dạng như hiện giờ, quả thật liên quan đến .
nhà ai mà chuyện nghi ngờ chủ động nhận chứ?
Khương Xuân ho hắng giọng, định tranh luận với Ly thị, thì bên cạnh Tống Thời An dậy, lạnh nhạt : “Nương tử và nhị lòng , sợ nhị đường vì chuyện bán thanh lâu mà nghĩ quẩn tìm đến cái chết, nên mới vội vàng hứa sẽ nuôi nàng, để nàng một đường lui. Ai ngờ ý nhị thẩm hiểu lầm. Thật , nhị đường chỉ là đường của bọn họ, hai bọn họ thê tử, thật sự nghĩa vụ nuôi đường . Cho dù nuôi nhị đường , thì cũng là việc của tam và tam tương lai.”
Nói đến đây, cúi đầu Khương Xuân và Chung Văn Cẩn, hừ một tiếng: “Các nàng ít can thiệp chuyện khác, thích nuôi đường đến ? Đại cô nhà còn đủ để các nàng nuôi ?”
Cảm thấy bỏ rơi, Tống Thời Âm “huhu” một tiếng, đá ghế, bệt xuống đất, lăn lộn lớn: “Không , tam ca tam tẩu nuôi , chỉ đại tẩu và nhị tẩu nuôi !”
Nghĩ đến câu “nghĩ quẩn tìm đến cái chết” mà đại ca đặc biệt nhắc nhở , nàng lập tức ngừng: “Mẫu chỉ chê bai bán thanh lâu, mất mặt ! Huhu, là một tiểu nương danh tiếng hư hỏng như , ngay cả mẫu cũng dung chứa , còn thể trông cậy ai? Hay là nhân lúc đêm khuya tĩnh mịch, dùng một sợi bạch lăng thắt cổ , cũng khỏi để khác mắt, tùy tiện đẩy cho một đàn ông dơ bẩn.”
Tống Thời An ngước mắt về phía Khương Xuân.
Khương Xuân vẻ mặt đầy vô tội, chiêu trò lăn lộn ăn vạ tuyệt đối nàng dạy, chắc chắn là nàng học từ khác khi còn ở thôn.
Ly thị con gái cãi , từng lời từng chữ đều đ.â.m thẳng lòng, khỏi hoa mắt chóng mặt, ngã nhào xuống đất.
Ly thị Khương Xuân giữ chặt cổ tay, thấy bà nghiêng sắp ngã, Khương Xuân lập tức nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy.
Sau đó, nàng thành thục dùng móng tay bấm huyệt nhân trung của bà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-the-tu-trong-tieu-thuyet/chuong-246.html.]
Trong cảnh "náo nhiệt" thế , Ly thị thể ngất .
Nếu bà ngất xỉu, thì những hành động của Tống Thời Âm - phong thái thôn phụ , chẳng uổng phí công sức ?
Chẳng khác gì ném ánh mắt đưa tình cho kẻ mù.
Mặc dù Khương Xuân chỉ dùng chút sức, nhưng sức nàng mạnh mà.
Ly thị nhanh chóng tỉnh .
Vừa tỉnh dậy, bà liền "xùy" một tiếng, hít một lạnh, đưa tay xoa xoa nhân trung của .
Khương Xuân liếc nhân trung của bà, đỏ bầm vì nàng bấm, trong lòng cảm thấy chột , khẽ rụt cổ .
Dựa kinh nghiệm bấm, Ly thị lập tức nhận đây chắc chắn là hành vi của Khương Xuân.
Bà tức tối liếc mắt Khương Xuân một cái.
mà Khương Xuân cũng là ý , hơn nữa quả thật giúp bà tỉnh , vì Ly thị cũng tiện mở miệng trách mắng gì.
Còn Tống Thời Âm, thấy Ly thị ngất xỉu, giật kinh hãi.
nhớ khi xưa nàng cùng cha nàng cãi , thường dùng chiêu giả ngất để ép cha, nên nàng vẫn lựa chọn thái độ thận trọng - tiếp tục ầm ĩ len lén quan sát tình hình.
Thấy đại tẩu bấm tỉnh nhanh chóng, trong lòng nàng nhẹ nhõm thở phào, liền lăn lộn đất, lăn vài vòng liền.
Trong miệng kêu : "Ta sống nữa, trong nhà còn chỗ cho vững nữa, sắp vứt khỏi cửa như rác rưởi . Phụ ơi, còn trở về! Phụ mà trở về, lẽ sẽ kịp gặp mặt bảo bối nữ nhi của cuối đấy!"
Đã khởi đầu , thì nàng nhất định to chuyện, nếu thì nàng sẽ chẳng dễ dàng từ bỏ ý định gả nàng cho Ly Kỳ Lâm .
Trước đây nàng còn nghĩ ngoại tổ gia nhà ác ý đến , dù cũng là Hoàng thượng lệnh tịch biên tài sản của Tống gia, cữu cùng những khác sợ liên lụy mà bỏ mặc nàng cũng coi như lý do.
đại tẩu nghĩ thế.
TBC
Nàng định kiến lớn đối với nhà ngoại của . Mỗi nàng nhắc đến nhà đó, đại tẩu đều mắng chửi họ thậm tệ, còn chuyện nàng bán thanh lâu, nhà họ Ly chịu phần lớn trách nhiệm.
Thậm chí, mỗi khi nàng nhắc đến chuyện cũ, đại tẩu tìm lý do để mắng bọn họ.
Nghe đại tẩu mắng mãi, Tống Thời Âm dần dần ảnh hưởng, cũng cảm thấy nhà ngoại của lạnh lùng, ích kỷ, trong lòng chút oán giận.
Nếu chỉ là giữ quan hệ như thích bình thường, nể mặt mẫu , lẽ nàng còn thể giả bộ cho qua.
nếu nàng gả về nhà ngoại, gả cho Ly Kỳ Lâm, vị tam biểu ca lăng nhăng , thì thể.
Nghe lời Tống Thời Âm , Ly thị cảm thấy mắt tối sầm, suýt chút nữa ngất xỉu nữa.
Bà hít sâu mấy , mới yếu ớt mắng: “Đường đường là tam tiểu thư nhà họ Tống, mà học đòi theo những thôn phụ quê mùa ngoài , loạn như , còn thể thống gì nữa? Còn mau dậy!”