Trọng Sinh Thành Thê Tử Trong Tiểu Thuyết - Chương 247

Cập nhật lúc: 2025-07-16 22:57:09
Lượt xem: 126

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tống Thời Âm hét lớn: “Con dậy, con nhất quyết dậy. Nếu mẫu từ bỏ ý định con gả về nhà họ Ly, thì con cả đời cũng sẽ dậy.”

Ly thị đẩy tay Khương Xuân , ghế, lạnh lùng : “Được thôi, con cứ đó cả đời . Ta xem con thể chịu bao lâu!”

Tống Thời Âm lập tức bật lớn tiếng: “Mẫu thật sự thương xót con chút nào. Con rõ mẫu trọng nam khinh nữ, trong lòng chỉ thiên vị tam ca. Con là một đứa con gái vô dụng, thậm chí lấy dây lụa trắng thắt cổ c.h.ế.t , trong lòng mẫu chắc còn bằng tam ca trầy xước một miếng da. Nếu như , đại ca và đại tẩu hà cớ gì vượt ngàn dặm xa xôi đến Thiệu Hưng chuộc con , cứ để con tự sinh tự diệt trong thanh lâu hơn , để khỏi về nhà khiến khác chướng mắt, ghét bỏ.”

“Ai dám ghét bỏ con?”

Ngoài cửa bỗng vang lên giọng đầy uy quyền của Chu thị.

Ba con dâu là Trang thị, Thu thị và Ly thị, khi thấy giọng của chồng, lập tức dậy nghênh đón.

Cả ba cùng cúi hành lễ: “Chúng con bái kiến lão thái thái.”

Các tiểu bối khác cũng vội vã lên hành lễ chào hỏi.

Chỉ trừ Tống Thời Âm.

Nàng đang loạn đất, chẳng lẽ tổ mẫu đến nàng ngoan ngoãn dậy hành lễ, đó xuống tiếp tục lăn lộn?

Như thế chẳng quá giả tạo ?

Chu thị dù cũng nuông chiều Tống Thời Âm nhiều năm, thấy nàng giờ phút tóc tai rối bù, trâm vòng rơi tán loạn khắp nơi, quần áo nhăn nhúm như bánh quẩy, lòng đau như cắt.

TBC

Bà vội : “Các ngươi còn đó gì, mau đỡ Âm nha đầu dậy!”

Lời với Khương Xuân, Chung Văn Cẩn, Tống Thời Sơ và Tống Thời Nguyệt.

Khương Xuân sợ khác nắm mức độ, liền bước tới , chủ động : “Không cần các , để đỡ tam dậy là .”

Nói xong, nàng bước vài bước lên , đưa tay định đỡ cánh tay Tống Thời Âm.

Tống Thời Âm vội vung tay loạn xạ, hét lớn: “Đại tẩu đừng chạm , ai chạm . Ta là kẻ từ thanh lâu , đều ghét bỏ . Mẫu bảo đây tự sinh tự diệt, nào dám theo!”

Chu thị thấy thế, lập tức sang trừng mắt lạnh lẽo Ly thị: “Âm nha đầu là con gái ruột của ngươi, ngoài còn khinh rẻ nó, ngươi là nó mà khinh rẻ . Có nào như ngươi ?”

Tống Thời Âm chỗ dựa, lập tức lên tiếng, nức nở : “Mẫu còn ép con gả cho tam biểu ca nhà họ Ly, kẻ đến sáu bảy thông phòng, bẩn thỉu hôi hám gì cũng kéo nhà. Con thà cạo tóc ni cô, cũng gả cho !”

Chu thị giận dữ, lớn tiếng trách mắng Ly thị: “Ngươi dám định gả Âm nha đầu về nhà họ Ly, hỏi qua bà già ? Âm nha đầu giờ chỉ là tam tiểu thư nhà họ Tống, mà còn là thê của Thái tử. Tam lang nhà họ Ly xứng với nó? Ngươi nếu rảnh rỗi việc gì , thì nên suy nghĩ kỹ xem nên tìm tiểu nương tử nhà nào cho Thiền ca nhi vợ, chớ suốt ngày đăm chiêu về hôn sự của Âm tỷ nhi nữa. Hừ, hôn sự của Âm tỷ nhi, nếu sự đồng ý của lão bà tử , đừng là ngươi, ngay cả lão Nhị, cũng chẳng dám tự tiện chủ!"

Nói đến đây, để thể hiện uy nghi của , bà còn dùng gậy trong tay dậm mạnh xuống đất, khiến cho cây gậy đập nền đá phát một tiếng "bang" lớn.

Tiếng động cho Ly thị giật run rẩy.

, bà vẫn từ bỏ ý định, liền biện giải: "Mẫu , phận của Âm tỷ nhi tuy cao hơn , nhưng chớ quên, nàng từng bán thanh lâu một năm, nhà nào môn đăng hộ đối cưới nàng? Nhà họ Ly tuy kém hơn Tống gia một chút, nhưng cũng là một gia tộc lớn cành lá xum xuê, trong tộc ít quan trong triều, đến hơn chục . Lâm ca nhi do trông nom lớn lên, tuy chút nghịch ngợm, nhưng thiếu niên phong lưu háo sắc cũng chẳng lầm lớn gì, cưới thê tử tự nhiên sẽ đổi thôi. Âm tỷ nhi gả nhà họ Ly, con là mẫu chăm sóc, Âm tỷ nhi chắc chắn sẽ sống quá khổ sở. Nếu gả cho nhà khác, với vết nhơ đó, nàng thậm chí còn dám ngẩng mặt, chứ đừng đến chồng, ngay cả nhà cũng thể đàn áp nàng. Lão thái thái, con là của Âm tỷ nhi, chẳng lẽ con hại con ?"

Chu thị chẳng hề lay động, thậm chí còn phát một tiếng hừ lạnh từ cánh mũi.

Ly thị vốn là cháu của bà, thường ngày bất kỳ xung đột gì với hai nàng dâu còn , Chu thị đều thiên vị nàng đôi chút.

nay nàng tranh chấp với Âm tỷ nhi - đứa cháu gái mà bà yêu thương nhất, Chu thị tất nhiên chẳng còn nể nang gì mặt mũi của nàng nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-the-tu-trong-tieu-thuyet/chuong-247.html.]

Chu thị châm chọc: "Thật ư? Lang quân phong lưu háo sắc lớn? Nếu lớn, tại ngươi suốt ngày vì chuyện đó mà cãi với lão Nhị, động một chút liền giả vờ ngất xỉu, giả bệnh để ép , cho nạp thông phòng?"

Trước mặt bao nhiêu vãn bối, chồng vạch trần chuyện phòng the của , mặt mũi của Ly thị đỏ bừng lên, bà chỉ hận thể tìm một cái lỗ để chui xuống.

Tống Thời Âm giơ tay áo che miệng, len lén vài tiếng.

Quả nhiên, đời thể trị mẫu của nàng, chỉ thể là tổ mẫu.

Thực , khi quyết định gây chuyện, nàng ngấm ngầm sai Kim nhi mời tổ mẫu từ Tùng Hạc Viện sang để giúp đòi công bằng.

Bây giờ xem , nước cờ nàng đúng.

"Lão thái thái, con..." Ly thị lắp bắp một lúc, cuối cùng mới ngắc ngứ: "Con, con để mấy yêu tinh đó gần lão Nhị, cũng là vì lo cho sức khỏe của thôi. Dù cũng sắp năm mươi tuổi, thể chịu đựng những trò quấy nhiễu như thế chứ?"

Chu thị lạnh lùng : “Nếu lão bà nhớ lầm, lão nhị năm nay dường như mới bốn mươi lăm, còn đang thời kỳ sung sức mà.”

Ly thị nín một hồi, mới gượng một câu: “Nhị lão gia sức khỏe yếu, bằng khác.”

Chu thị khẩy: “Ngươi yếu thì yếu ? Ta còn ngươi so với Thái y ở Thái y viện còn giỏi hơn đấy. Đáng tiếc lão nhị về, bằng nhất định gọi đến hỏi xem sức khỏe yếu đến mức nào!”

Ly thị chặn họng, hổ tức giận, cúi đầu dám lên tiếng nữa.

Chu thị đắc ý ngẩng cao đầu, với Tống Thời Âm: “Được , Âm nha đầu, con đừng loạn nữa, chuyện gì lớn mà khiến con thế ?”

Bà liếc mắt lạnh lùng Khương Xuân, đang ngơ ngác bên cạnh Tống Thời Âm, tức giận : “Còn ngơ ngác gì, mau đỡ Âm nha đầu dậy?”

Khương Xuân liền đưa tay, kéo Tống Thời Âm từ đất lên.

Sau khi dậy, Tống Thời Âm lập tức chạy đến bên cạnh Chu thị, lau nước mắt : “Tổ mẫu, nhờ , bằng con chỉ còn cách dùng một dải lụa trắng tự kết liễu để tránh việc mẫu tùy tiện gả con cho kẻ khác.”

Chu thị liền trách mắng: “Đừng những lời xui xẻo đó, đời chuyện gì mà thể vượt qua?”

Mắng xong, bà nhẹ nhàng an ủi: “Sau chuyện gì khó khăn, cứ với tổ mẫu, tổ mẫu sẽ chủ cho con.”

Tống Thời Âm ôm lấy cánh tay Chu thị, nức nở : “Tổ mẫu là nhất, tổ mẫu là tuyệt vời nhất thế gian.”

“Cái đứa trẻ .” Chu thị nhẹ trách một câu, nhưng khóe môi khỏi nở nụ hiền từ.

Khương Xuân cảnh tổ tôn hòa hợp , bĩu môi.

Nàng ghen tị.

nàng và Tống Thời Âm mới chỉ ở chung một năm, trong năm đó nàng chẳng ít áp chế và dạy dỗ nàng .

Còn Tống Thời Âm và Chu thị tình thâm tổ tôn nhiều năm, Chu thị luôn chiều theo ý nàng , ít thứ , cứ cách vài ngày đưa nàng một ít, dỗ dành nàng chỉ thiết với tổ mẫu, ngay cả đẻ cũng bỏ rơi phía .

Làm nàng thể so bì ?

Mà cũng chẳng cần so bì.

Làm đại tẩu như nàng sợ Tống Thời Âm thiết, chẳng qua cứ theo nguyên tắc mà , nên thì , nên mắng thì mắng, nếu mắng , vẫn thể tay đánh.

Có ý kiến ?

Loading...